Lục Tất Hành nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: “Lão Lục, ba vì vậy mới đặc biệt phẫn nộ à?”
Độc Nhãn Ưng thoạt đầu á khẩu, sau đó lớn tiếng nói: “Cút, bớt tưởng bở đi, bố mày xót cho gia sản của mình thôi!”
Lục Tất Hành vỗ vai lão: “Gia sản thứ này, như đê đập đắp tạm bằng cát trong sông suối, giữ một tẹo nước, sống không ôm được, chết không mang theo, trăm năm sau đập cát vừa sập, thì dòng nước lại cùng bùn cát chảy ra sông biển. Đứng trên góc độ toàn vũ trụ, nhìn về phía trước là hàng tỉ năm, nhìn về sau cũng là hàng tỉ năm, thứ trong tay ba không tính là của ba, cùng lắm là gửi lại – dù sao tương lai cũng cho con, ba hãy nghĩ thoáng đi, con đây còn chẳng nói gì mà.”
Độc Nhãn Ưng vẫn muốn giãy giụa hấp hối, cười khẩy một tiếng: “Ai nói gia sản sẽ để lại cho mày? Mày nào phải con ba, mày được ba nhặt trong thùng rác mà!”
Nghe nói câu này đã được bầu làm món ăn chuyên dùng hăm dọa trẻ nhỏ dưới bốn tuổi cùng với câu “không chịu ngủ là đêm sói sẽ đến bắt con đi”.
Lục Tất Hành nghe xong im lặng một lúc, hơi xấu hổ, không nhịn được nhìn quanh bốn phía, lén lút nói: “Lão Lục, dù nói thế nào con cũng là người hơn ba mươi rồi, ba có thể đừng gọi con là ‘cục cưng’ ở nơi công cộng không?”
Độc Nhãn Ưng: “…”
Lục Tất Hành đem ông bố mèo Ba Tư ra mua vui, vui xong cũng không quên việc chính:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162343/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.