Xú Đại Tỷ không phải là công dân mẫu mực tuân thủ pháp luật gì, đừng thấy căn cứ lụp xụp này ngay cả dùng điện cũng hạn chế mà lầm, nhà tù riêng xây lại hết sức hoàn mỹ. Nhà tù như mê cung ẩn sâu dưới lòng đất, có hai tầng tín hiệu điện từ che chắn, cửa nhà tù tầng tầng lớp lớp hạ xuống, đừng nói là Xú Đại Tỷ, ngay cả bé như muỗi kiến cũng đừng hòng chạy thoát.
“Làm phiền tiên sinh Spencer, ngươi ‘bệnh’ vài ngày trước đi, nếu có cần gì, ta sẽ đến tìm bất cứ lúc nào.” Lâm Tĩnh Hằng tước vũ khí Xú Đại Tỷ và đám vệ binh, lần lượt ném vào các phòng đơn giam giữ riêng, trước khi đi thưởng thức tỉ mỉ thiết kế độc đáo của nhà giam dưới lòng đất này một chút, phất tay, “Nơi đẹp đẽ thế này, ngươi không ở vài ngày thì tiếc lắm.”
Xú Đại Tỷ muốn chửi ầm lên.
Lâm Tĩnh Hằng dừng bước: “Đúng rồi, tính nết ta không tốt, ngươi chú ý đừng nói lung tung.”
Xú Đại Tỷ không dám thật sự chọc giận hắn, nghe cảnh cáo đành phải nuốt những lời văng tục về bụng, nhịn đến mức cổ to thêm một cỡ, phun ra một câu: “Mày cứ chờ đó cho tao!”
Nói xong, không đợi Lâm Tĩnh Hằng trào phúng, chính hắn đã đỏ mặt trước, cảm thấy câu này thật sự nhụt chí anh hùng, y như bê đê vậy, xấu hổ muốn rơi nước mắt.
Trạm Lư trong hình tượng tay máy giơ một ngón tay, nhắc nhở: “Tiên sinh, ngài đã trái với điều khoản tương quan về ‘cấm ngược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-thu-pham/2162341/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.