Chương 158: Bí Mật Dầu Rái
Rời khỏi trạm gác Cù Mông, họ quyết định nghỉ đêm tại chân ngọn đồi nơi có quần thể Tháp Bánh Ít – những ngọn tháp Chăm cổ kính hàng ngàn năm tuổi đứng sừng sững trên đỉnh đồi.
Nhưng đêm nay, tháp không ngủ yên.
Dưới ánh trăng mờ ảo, Lan bỗng ôm ngực, hơi thở dồn dập.
"Tuấn... Tháp đang... khóc."
Tuấn nhìn lên. Những ngọn tháp gạch nung đỏ au ban ngày, giờ đây, dưới ánh trăng, đang rỉ ra một thứ chất lỏng sẫm màu, đặc quánh như máu.
"Đó là gì?" Tuấn hỏi, cảnh giác.
"Không phải máu," Lan thì thầm, cô bước đi như mộng du về phía ngọn tháp chính. "Là Dầu Rái... Nhựa cây... Máu của rừng."
Người Chăm xưa xây tháp không dùng vôi vữa. Họ dùng gạch mài khít vào nhau và kết dính bằng một loại keo đặc biệt chiết xuất từ cây dầu rái. Sau thảm họa Màn Sương Đỏ, thứ nhựa cây cổ xưa này, nằm ngủ yên trong lòng gạch ngàn năm, đã bị đánh thức và biến đổi.
Nó đang sống lại.
Những dòng "Huyết Lệ" chảy xuống từ đỉnh tháp, lan ra mặt đất, biến thành những vũng lầy dính chặt. Và từ trong những vũng lầy đó, những hình nhân bằng gạch vụn và nhựa cây bắt đầu trồi lên. Chúng không có mắt mũi, chỉ là những khối vật chất giận dữ, muốn bảo vệ sự yên nghỉ của thánh địa.
"Chúng đau đớn..." Lan nói. "Dầu rái đang bị nhiễm độc bởi không khí."
Một con "Quái Vật Gạch" lao tới, vung nắm đấm bằng đá ong vào Tuấn.
Tuấn vung tay, tạo ra một bức tường thép chặn lại. "Keng!"
"Đừng phá tháp!" Lan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/5079819/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.