Chương 157: Bài Quyền Của Kẻ Giữ Cửa
Bình Định đón họ không phải bằng hoa hay cát, mà bằng tiếng trống.
"Tùng! Tùng! Tùng!"
Tiếng trống trận trầm hùng vang vọng giữa đèo Cù Mông, nơi con đường quốc lộ bị chặn đứng bởi một chiến lũy kiên cố được dựng lên từ đá tảng và thân dừa lão. Không có dây kẽm gai, không có mìn bẫy. Chỉ có sự vững chãi và trật tự.
Đứng trên đỉnh chiến lũy là những người đàn ông, đàn bà mặc áo vải thô, tay cầm mã tấu, trường côn, hoặc giáo dài. Họ không lăm lăm súng ống như đám lính Mắt Đen, cũng không cuồng loạn như dân Biên Hòa. Họ đứng tấn, vững chãi như những cây cổ thụ bám rễ vào đá núi.
Đây là Xứ Nẫu, và hơn thế nữa, đây là đất của vua Quang Trung.
"Dừng lại!" Một giọng nói vang lên, sang sảng, đặc sệt chất giọng địa phương.
Một người đàn ông trung niên, da đen bóng như đồng hun, râu quai nón rậm rạp, nhảy từ trên chiến lũy xuống đất một cách nhẹ nhàng. Trên tay ông ta là một cây côn bằng gỗ lim đen bóng.
"Qua là Hai Mãnh," người đàn ông tự xưng, ánh mắt sắc lẹm nhìn chiếc xích lô 'Mầm Thép'. "Đất này không chứa chấp bọn quái vật, cũng không dung dưỡng kẻ yếu hèn. Hai người là giống gì?"
Tuấn bước xuống xe. Anh cảm nhận được "khí" của người đàn ông này. Một sự tự tin tuyệt đối vào sức mạnh bản thân, không cần nhờ cậy vào năng lực siêu nhiên.
"Tôi là Tuấn. Đây là Lan," Tuấn đáp, chắp tay theo kiểu chào của nhà võ mà anh từng thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/5079818/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.