Chương 120: Trận Chiến Cuối Cùng
Tại Long An.
"My! KHÔNG!"
Tuấn gầm lên. Anh vừa mới hồi sinh, cơ thể anh vẫn đang trong quá trình dung hợp. Anh không thể di chuyển. Anh không thể đến đó.
"Cường!" Tuấn quay sang. "Đỡ tôi! Lên 'Vườn Treo'!"
Cường, sững sờ trước sự lột xác của Tuấn, lập tức hành động. Hắn ta vác Tuấn, người giờ đây nặng trịch như một pho tượng kim loại-thực vật, đặt anh ngồi dựa vào "bộ não" của hòn đảo di động, nơi có những cáp thép và rễ cây chằng chịt.
Tuấn đặt bàn tay lành lặn của mình lên mớ kim loại. Anh nhắm mắt lại.
Anh không cố gắng di chuyển cơ thể mình. Anh đang vươn ý chí của mình đi.
Tại Dinh Độc Lập.
Bàn tay chitin vàng kim của Giám Đốc Tùng lao xuống.
Đại tá Long, người vừa lảo đảo tỉnh dậy, chỉ kịp hét lên một tiếng tuyệt vọng: "MY!"
"KENGGGGGGG!"
Một âm thanh chói tai vang lên.
Cú đâm của Tùng... đã bị chặn lại.
Không phải bởi Dũng hay Sét.
My mở mắt ra. Em thấy mình đang được bao bọc. Hàng trăm sợi dây điện, những thanh cốt thép từ trần nhà, những ống nước bằng đồng... đã bị xé toạc ra khỏi tường. Chúng lao đến, không phải để tấn công, mà là để bảo vệ.
Chúng đan vào nhau, tạo thành một 'cái kén' bằng thép và dây cáp, bao bọc lấy My và cả Đại tá Long, ngay trước khi cú đâm của Tùng chạm tới.
Cái kén rung lên bần bật, nhưng không vỡ.
Giám Đốc Tùng sững sờ. Hắn ta nhìn cái kén, rồi như hiểu ra. "TỪ XA SAO? MÀY DÁM...!"
Ở Long An, Tuấn ho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/4804969/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.