Chương 118: Hơi Thở Cuối Cùng
Cùng lúc đó, tại Tiền Đồn Thần Nông đổ nát.
"Tuấn! Tỉnh lại! Thằng khốn! Mở mắt ra!"
Cường 'Hỏa Long' đang điên cuồng lắc Tuấn. Nhưng cơ thể của vị Tham mưu trưởng đã lạnh đi. Thanh cốt thép găm trong vai anh như một thanh sắt nung lạnh, đã hút cạn sinh lực của anh.
Anh đang ở một nơi xa xôi. Anh thấy ba mẹ mình, đang đứng dưới giàn hoa giấy ở Long Xuyên. Họ mỉm cười, giang tay về phía anh. "Về đây con, Tuấn. Hết rồi."
Anh mỉm cười. Mọi thứ thật bình yên. Anh đã mệt mỏi rồi.
Nhưng rồi, anh nghe thấy. Tiếng hét của My. "...Em sẽ không để anh chết một mình đâu, Anh Hai!". Rồi tiếng của Tùng. "...ta sẽ
giết con bé này..."
Không.
Anh không thể đi. Em gái anh. My. Con bé đang gặp nguy hiểm.
Ý chí của người anh trai, mạnh hơn cả tử thần, bùng lên. Anh mở bừng mắt.
"C... Cường..." anh thều thào.
"MÀY TỈNH RỒI!" Cường hét lên vì sung sướng.
Nhưng ngay lúc đó, mặt đất rung chuyển dữ dội. Không phải một vụ nổ. Mà là một thứ gì đó khổng lồ, đang lao tới.
"RẦMMMM!"
Bức tường hầm chứa đổ sập. Một hòn đảo thực vật khổng lồ, một "Chuyến Xe Bão Táp" bằng rễ cây và đất, đã đâm thẳng vào đống đổ nát.
Lan, kiệt sức, tóc tai rũ rượi, máu mũi và tai ứa ra, lảo đảo nhảy xuống. Cô đã dùng toàn bộ năng lượng của mình để thực hiện một chuyến đi không tưởng, băng qua hàng chục cây số chỉ trong vài phút.
Cô nhìn thấy Tuấn, nằm đó, bên cạnh là thanh cốt thép.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/4804967/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.