Chương 111: Ngọn Lửa Tinh Tế
Cùng lúc đó, tại Tiền Đồn Thần Nông đổ nát.
"Khụ... khụ... Mẹ kiếp..."
Cường 'Hỏa Long' lồm cồm bò dậy từ đống gạch đá. Hắn ta nhìn Tuấn. Máu. Rất nhiều máu. Thanh cốt thép xuyên qua vai, ghim chặt anh vào một mảng tường bê tông.
"Kỹ sư! Kỹ sư! Tỉnh dậy!" Cường tát vào mặt Tuấn, nhưng Tuấn chỉ rên lên một tiếng yếu ớt rồi lịm đi. Hơi thở của anh đã gần như không còn.
Cường nhìn thanh cốt thép. Hắn ta biết, nếu rút ra, Tuấn sẽ chết vì mất máu trong vòng một phút. Nếu để nguyên, anh sẽ chết vì nội tạng bị nhiễm trùng và chèn ép.
Xung quanh, không có một ai. Không y tế. Không thuốc men. Chỉ có lửa, và đống đổ nát.
"Chết tiệt! Chết tiệt!" Cường gầm lên, đấm vào bức tường bên cạnh. Hắn ta là một chiến binh, không phải là một bác sĩ. Hắn ta chỉ biết phá hủy.
Nhưng rồi, hắn ta nhìn vào bàn tay mình, ngọn lửa vẫn còn leo lét. Hắn ta nhớ lại lời Tuấn nói, "dùng cái đầu".
"Lửa..." hắn ta lẩm bẩm. Lửa có thể phá hủy. Nhưng lửa cũng có thể... hàn gắn.
Một quyết định điên rồ nhất, cũng là tinh tế nhất mà Cường từng thực hiện, được đưa ra.
"Tao không biết mày nghe thấy không, Tuấn," Cường gầm gừ, nước mắt và mồ hôi chảy ròng ròng. "Nhưng nếu mày chết, tao thề tao sẽ đào mày dậy rồi giết mày lần nữa! Ráng chịu đi!"
Cường không rút thanh thép. Hắn ta dùng năng lực của mình, tạo ra một ngọn lửa nhỏ, sắc như dao, cắt đứt phần cốt thép thừa.
Rồi, phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-zombie-toi-thuc-tinh-di-nang/4804960/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.