Dư Nhạc nhìn về hướng Biển phế tích hút hai điếu thuốc, sau đó mới đóng cửa sổ xe lại, chính thức khởi động xe. Ông ta điều chỉnh kính chiếu hậu, nhìn hai người trẻ tuổi đã ngồi ở phía sau, một lúc lâu mới hừ một tiếng.
"Nhờ phúc của hai người, tôi sẽ phải lái xe mệt muốn chết." Tay trái ông ta nắm lấy tay lái, tay phải giơ ngón giữa với Đường Diệc Bộ, "Nếu lát nữa mà va chạm..."
"Đồ tiên sinh đã nói, nếu chiếc xe này xảy ra chuyện, hắn ta sẽ tự tay giết ông." Đường Diệc Bộ lại nở nụ cười tươi rói không chê vào đâu được kia, cũng nhấn mạnh hai chữ "tự tay".
Dư Nhạc chửi thầm một câu thô tục.
Động cơ xe việt dã bọc giáp nặng nề vang lên, mấy cái màn hình thao tác xuất hiện trong tay Dư Nhạc. Đối với thuyền trưởng phải điều khiển chủ hạm thuyền Tẩu Thạch Hào, chút thao tác này chỉ là việc cỏn con - Dư Nhạc cũng không thèm nhìn, chỉ tiện tay điểm mấy cái lên màn hình, chiếc xe đột nhiên đổi hướng, chạy về hướng rời xa Biển phế tích.
Nguyễn Nhàn tựa lên cửa sổ, cảnh hoang vắng ngoài cửa bị bóng đêm hòa tan, nhạt nhòa hẳn đi. Chúng lùi lại như bay, cỏ cây khô cạn và cát đá nhòe thành một màu không khác nhau mấy.
Phải ở trong con thuyền rách nát một ngày, Đường Diệc Bộ hưng phấn hơn anh nhiều. Robot hình người kia lại bắt đầu lẩm nhẩm bài "Bắt chước mù quáng" kia, lấy một tấm vải mềm tự trên kệ xuống muốn trang trí cho Châu Sắt đang gặm lưng ghế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-vui-ve/548435/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.