Không thể bị đầu độc, Nguyễn Nhàn nghĩ.
Nhưng mà tất cả mọi thứ xung quanh đều đang dụ hoặc người ta sa đọa. Ánh mặt trời nhân tạo ùa vào qua cửa sổ giả lập, trong cửa sổ phản chiếu ra bầu trời xanh như lam ngọc thượng hạng. Tấm nệm giường mềm mại thoải mái, trong không khí hơi nóng quanh quẩn một mùi hương ngọt ngào. Nguyễn Nhàn không biết huân hương này có tác dụng với mình hay không, cũng không biết hô hấp dần dần nóng bỏng là bởi vì dược vật hay là đầu ngón tay lướt qua da.
Vừa tắm xong không lâu, áo choàng tắm của anh rất lỏng lẻo, bây giờ chúng đang trải rộng dưới người mình, bị dòng máu từ vết dao đâm trên người Đường Diệc Bộ nhuộm thành màu đỏ nhạt.
Nơi này là địa bàn của kẻ địch, Nguyễn Nhàn không ngừng nhắc nhở mình.
Thần kinh căng cứng đến mức có thể gãy lìa bất cứ lúc nào, suy nghĩ lại bắt đầu trở nên mơ hồ. Máu tanh hòa lẫn mùi hương ngọt ngào đánh thẳng vào khứu giác của anh, nhiệt độ cơ thể và hô hấp của một người khác bắt đầu để đầu óc của Nguyễn Nhàn trở nên trống rỗng. Anh có thể nghe thấy tiếng tim đập như sấm của mình. Sợ hãi, hưng phấn và kích thích xa lạ đang không ngừng tăng lên khiến da đầu anh tê dại từng đợt, lông măng dựng đứng.
"Có phải anh cũng có thể nghe được tôi không?"
Cho dù robot hình người kia đang bị lưỡi dao đâm sâu vào ngực, Đường Diệc Bộ vẫn siết chặt cánh tay, gia tăng lực ôm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-vui-ve/2016183/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.