Thời gian mặt trời đen xuất hiện vào ban ngày đã chính thức kéo dài tới năm tiếng đồng hồ, cũng có thêm một nhóm người phát bệnh nhưng vẫn ít hơn so với hôm qua. Mà người phát bệnh nếu không có thuốc đặc hiệu để sử dụng thì cùng lắm qua hai ngày sẽ bị tuyên bố tử vong.
Mọi người còn chưa kịp khủng hoảng, bên trên đã ra lệnh, người không cần công tác đều phải nghe theo chỉ huy. Vào ban đêm cầm bàn chải trát phấn ba lần ở toàn bộ tường và nóc nhà. 50 người hợp lại thành một tiểu đội, mỗi đội một khu vực, phía sau sẽ có đội viên của đội tuần tra hoặc quân nhân theo dõi.
Chẳng biết là vô tình hay cố ý mà tên của Yến Thừa Cựu và Lâm Ẩm Vô đều không có trên danh sách công tác.
Lâm Ẩm Vô là Dương Tuyển giả, tất nhiên không cần đi, đồng thời mấy quân nhân theo sát hắn cũng không thể có hành động gì khác. Yến Thừa Cựu là nghi phạm cũng không phải đi.
Dù sao cũng bị người ta nghi ngờ rồi, dứt khoát chủ động đi giúp đi.
Chỉ còn ba tháng nữa là đến thời hạn nửa năm. Tuy cậu không biết mình có thể giúp cái thế giới này làm được gì, nhưng có thể góp sức vào những việc này thì Yến Thừa Cựu cũng không ngần ngại.
"Nếu cậu muốn giúp thì tốt nhất là đi làm thủ vệ đi." Lâm Ẩm Vô canh chuẩn thời gian Yến Thừa Cựu ra khỏi cửa, chậm rì rì nói, "Mũi của mấy con Dương Tuyển thú đó rất nhạy, hơn nữa nhiều người dễ sinh ra rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-tong-su/777079/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.