"Tôi là đội phó, đội trưởng không có ở đây thì phải nghe lời của tôi, Sở Du Ninh đi tìm đội trưởng, nhớ chú ý an toàn!" Triệu Tiêm Tiêm lạnh giọng nói.
Cho dù Sở Du Ninh thật sự sợ hãi nhưng cô cũng không thể vi phạm mệnh lệnh này, cô lê đôi chân mềm nhũn đi vào trong sương mù, giữa chừng còn suýt chút nữa đã ngã xuống.
Nhìn bóng dáng Sở Du Ninh biến mất trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ ngưng trọng, làm như vậy thật sự được sao...
Sau đó khóe miệng Triệu Tiêm Tiêm cong lên nở ra một nụ cười lạnh. Thực ra chiếc nhẫn của ả và Lôi Dịch có kết nối với nhau, chỉ cần đối phương gặp phải nguy hiểm thì sẽ phát ra cảnh báo ngay lập tức. Còn nếu chiếc nhẫn không có cảnh báo vậy thì chứng minh Lôi Dịch không có việc gì. Còn về Sở Du Ninh....... Có thể sống sót rời đi thì đúng là do mạng cô lớn!
Sở Du Ninh đi cách một khoảng rồi quay đầu lại nhìn, sau khi xác định bọn họ thật sự không thể nhìn thấy mình mới đứng thẳng lên, giả vờ chân mềm nhũn cũng chỉ là một kỹ thuật sống.
Cô vừa đi vừa cẩn thận nhớ lại lời mà người kia nói, hắn nói thứ tạo thành sương mù chính là một cây đa ở giữa khu rừng, chỉ cần lấy một nhánh cây là có thể ra khỏi sương mù, nếu không sẽ vẫn luôn chỉ loanh quanh đi trong sương mù cho tới chết.
Lôi Dịch vẫn không trở về, trên đường cũng không có dấu vết đánh nhau, nếu không có gì bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-tieu-hon-dong/1083857/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.