Sau khi nghĩ thông suốt, trên mặt người đàn ông càng lộ ra nụ cười khinh bỉ. Thẩm Tầm chắc đã c.h.ế.t ngay từ lúc mưa bão bắt đầu rồi.
Không thể nào sống đến bây giờ được. "Ăn cơm rồi... ăn cơm nào!" tiếng loa treo trên lan can vang lên.
Những người sống sót phấn khởi đi xuống từ tầng trên, chen chúc trên boong tàu, "Xếp hàng xếp hàng, từng người một".
Những người sống sót tự giác xếp thành hàng dài, trong mười mấy cái nồi lớn lúc này đang bốc khói trắng.
Một bát cháo sền sệt không biết là gì, mọi người ăn ngấu nghiến, nhìn dáng vẻ đói khát của những người sống sót.
Người đàn ông nhíu mày, "Đội trưởng, cơm của anh đã được mang đến phòng rồi." một đội viên nhỏ giọng nói bên tai người đàn ông.
Người đàn ông gật đầu, đi qua đám người sống sót, vào phòng của mình.
Trên bàn bày một món thịt và một món canh thịt, thịt là thịt của một con thú dị hóa được đ.á.n.h bắt từ dưới đáy biển.
Người đàn ông cầm đũa lên ăn một cách tao nhã.
Mặt trời mọc, Thẩm Tầm vừa ăn sáng, vừa ngắm nhìn mặt trời từ từ mọc lên.
Ánh nắng chiếu vào người, rọi lên khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Tầm. Đã lâu không được tắm nắng.
Người tuy có tinh thần, nhưng da lại trắng một cách bất thường.
Thẩm Tầm đưa tay ra, những mạch m.á.u xanh trên mu bàn tay lờ mờ hiện ra.
Đợi đến khi mặt trời mọc hẳn, Thẩm Tầm cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, nằm trên tấm nệm mềm tắm nắng.
Lại đi trên biển ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-thien-tai-tich-tru-hai-ty-vat-tu-an-minh-song-sot/4754264/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.