Tiêu Trệ bị dây leo trói sau nửa khắc giãy giụa đã dần lấy lại bình tĩnh. Anh cúi đầu lộ ra kiểu đầu đinh ngắn ngủn. Cơ thể dưới lớp áo rằn ri căng ra, cơ bắp cuồn cuộn, vạm vỡ.
"Anh Tiêu?"
Nghê Dương khàn giọng gọi một câu.
Tiêu Trệ giật giật, anh ngước mắt, nhìn thấy Nghê Dương trước mặt rồi cúi đầu nhìn dây leo trói trên người mình, hai mắt mở lớn.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Biểu cảm trên mặt Nghê Dương thả lỏng, nhanh chóng giải cứu Tiêu Trệ khỏi đám dây leo.
"Không có chuyện gì đâu, là anh lại mộng du thôi." Nghê Dương không chớp mắt, mở miệng liền nói dối. Cô lảo đảo đứng dậy, nhìn Tiêu Trệ từ trên xuống dưới: "Anh không bị thương chứ?"
Tiêu Trệ cúi đầu, nhìn dây leo bên chân mình, lại nhìn Nghê Dương, khàn giọng nói: "Tôi lại mộng du rồi."
"Đúng." Trên mặt Nghê Dương có chút không tự nhiên, "Bệnh này không dễ gì mà chữa khỏi. Anh về nghỉ ngơi trước đi, em gọi người đến quét dọn một chút."
Xung quanh đầy mảnh kính, cửa sổ bị phá vỡ hết, tường trên hành lang cũng bị đập thành một cái hố.
Có thể thấy được cảnh tượng đánh nhau khi đó kịch liệt đến cỡ nào.
Tiêu Trệ vẫn đứng im không nhúc nhích. Anh kinh ngạc nhìn chằm chằm vách tường bị phá vỡ, vẻ mặt mê mang, "Nghê Dương, năm năm trước tôi lần đầu tiên bị mộng du. Đến nay, đã rất nhiều lần, số lần mộng du càng ngày càng nhiều. Hơn nữa, gần đây có phải là làm người khác bị thương?"
Tiêu Trệ cúi đầu, ánh mắt rơi xuống cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-moi-ngay-deu-tim-cach-chet/910309/chuong-45-1.html