Trong không gian ngoài mùi cháy khét, còn có mùi hương ngọt ngào rất lâu vẫn không tan.
Tô Nhuyễn Nhuyễn mệt mỏi nằm trong ngực Lục Thời Minh, da thịt trắng nõn lộ ra, trên người là một lớp chăn hoa. Mái tóc đen của hai người quấn lấy nhau, mái tóc dài xõa tung của cô gái còn vương trên người chàng trai, mềm mại như hải tảo.
Trong không gian u ám lóe lên ánh rạng đông.
Tô Nhuyễn Nhuyễn cố mở mắt, nhìn không gian trước đó còn chìm trong lửa vậy mà giờ đã khôi phục hơn nửa.
Thế mà... khôi phục nhiều như vậy sao?
Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc.
Thứ đồ như tinh hạch này ... chẳng lẽ còn có phương pháp song tu?
Nhưng điều càng làm cô kinh ngạc hơn là sự vô liêm sỉ của người đàn ông kia.
"Thì ra, còn có tác dụng như vậy..."
Chờ chút đã, sao anh lại lộ vẻ mặt damdang thế kia?
Hắn cụp mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nheo lại, ngón tay trắng nõn khẽ vuốt ve đuôi mắt đỏ lên của Tô Nhuyễn Nhuyễn, lười biếng nói: "Mỗi ngày một lần có lẽ không đủ, em xem, không gian của anh lớn như vậy ..."
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng đưa một tay bịt miệng Lục Thời Minh lại, lúc cô chuẩn bị tận tình khuyên nhủ hắn nhân lúc còn trẻ hẳn nên giữ gìn sức khỏe, đừng nghĩ rằng bản thân có quả thận bằng inox rồi làm ẩu, bỗng nhiên phát hiện ánh mắt hắn dường như cũng có gì đó thay đổi.
Ngọn lửa hừng hực cháy không kể ngày đêm trong đôi mắt hắn cũng rút đi phân nửa.
Hả?
Thật sự có hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-moi-ngay-deu-tim-cach-chet/910308/chuong-44-2.html