Chàng trai trẻ họ Cao, tên Cao Quân Sinh, cậu bỏ chiếc mũ đội trên đầu xuống lộ ra một khuôn mặt thanh tú, lễ phép lại có vẻ hơi ngại ngùng. Mà tên của bà lão tất nhiên mọi người sẽ không hỏi, chỉ cần gọi "Bà" là được.
"Chúng tôi đều không có dị năng, là người bình thường."
Cao Quân Sinh ngồi trên ghế, đối mặt với một Nghê Dương mạnh mẽ lại có vẻ hơi rụt rè. Trong tận thế, người không có dị năng mà còn có thể sống sót, trừ phi người đó bản thân có tố chất thân thể quá tốt hoặc là nịnh nọt để cầu sinh, không thì người đó phải có vận may cực tốt.
Hiển nhiên Cao Quân Sinh thuộc về loại người có vận may cực tốt kia.
"Tôi, chúng tôi muốn đến khu sinh tồn phương Bắc."
Cao Quân Sinh dường như rất e sợ người đang cầm súng là Nghê Dương, lúc nói chuyện còn hơi lắp bắp. Nhưng câu sau lại rất có thứ tự, cũng hiện ra vẻ gấp gáp. "Tôi bị tách khỏi bạn gái, tôi muốn đi tìm cô ấy." Vẻ lo lắng hết sức rõ ràng.
Lục Thời Minh ngồi bên cạnh Nghê Dương, một tay đặt trên bàn, ngón tay thon dài như bạch ngọc nhẹ nhàng gõ, tiếng "cộc cộc cộc" cực kì thanh thúy. Nhưng càng nghe âm thanh kiểu như vậy Cao Quân Sinh lại càng căng thẳng.
"Bạn gái cậu ở khu sinh tồn phương Bắc?"
Lục Thời Minh đột nhiên đặt câu hỏi.
Giọng của hắn rất êm tai nhưng khi kết hợp với tiếng gõ bàn như nhịp trống, Cao Quân Sinh chẳng cảm thấy nhẹ nhõm chút nào mà ngược lại còn cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-the-moi-ngay-deu-tim-cach-chet/910273/chuong-27-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.