Nghê Dương bước lên, lưu loát móc tinh hạch của Phạm Mạch. Cô ngồi xổm, trên tay máu me đầm đìa, huyết dịch dính sền sệt trong lòng bàn tay là viên tinh suýt chút nữa đã khiến bọn họ mất mạng. Nghê Dương bỗng nhiên nắm chặt tay, lòng bàn tay bị đâm đau nhói. Nhưng chút đau đớn này so với nỗi đau phải trải qua trong cơn ác mộng hoàn toàn không thể so sánh. "Muốn giúp chị ta không?" Cô chỉ vào Phạm Mạch. Tiêu Trệ nói: "Bất kể người lớn làm ra tội ác tày trời cỡ nào, nhưng đứa trẻ vô tội." "Ừm." Nghê Dương gật đầu. Không có ai tiếp lời, căn phòng trong chớp mắt trở nên cực kì yên tĩnh. Bỗng nhiên, Nghê Dương mở miệng nói: "Mọi người, có phải là đều đã nằm mơ không?" Không có ai trả lời, dường như mọi người cũng đang đắm chìm trong cơn ác mộng không thể nói kia. Tô Nhuyễn Nhuyễn lặng lẽ gật đầu, cảm thấy thật thất vọng tràn trề. Giấc mơ đẹp như thế, vậy mà chỉ là mơ. Nghê Dương tiếp tục nói "Tôi tưởng rằng tôi sẽ mãi mãi chìm đắm trong cơn ác mộng kia." Cô cúi đầu, che đi biểu cảm trên mặt. Cơn ác mộng kia thật sự rất đáng sợ. Cũng từ mặt đó mà phán đoán ra được dị năng của Phạm Mạch cực kì mạnh, vượt ngoài sức tưởng tượng. Thế nhưng, ngay lúc cảm thấy trái tim mình sắp chia năm xẻ bảy thì cô ngửi thấy một hương hoa. Không biết là loài hoa nào, dù sao cái người chưa từng được nhận hoa kiêm một cô gái chưa từng quan tâm đến hoa cỏ như Nghê Dương cũng không rõ ràng. Nhưng hương thơm ngào ngạt của nó thấm vào tâm can, chỉ ngửi thôi đã trong chớp mắt kéo người ta từ địa ngục lên thiên đàng. Hương hoa ấy nhẹ nhàng từng chút từng chút xâm nhập. Sự bỉ ổi, thê thảm, nỗi bi thương từ tận đáy lòng hòng hủy diệt mình nổi lên, tựa như hương hoa tràn ngập trong khoang mũi. Cả thể xác và tinh thần như được thanh lọc, linh hồn như được thăng hoa. Não trống rỗng như đứa trẻ sơ sinh, khiến người ta hận không thể vĩnh viễn đắm chìm vào trong thế giới trắng trong tốt đẹp này. Vẻ mặt Nghê Dương hoảng hốt. "Tôi lúc đó, hình như ngưi thấy một hương hoa rất ngọt." Cô không hay biết hương hoa kia là do cô tưởng tượng ra hay thực sự tồn tại. Nhưng cảm giác đó thoải mái như bước lên thiên đàng. "Mọi người có ngửi thấy không?" Nghê Dương ngước mắt, có vẻ hơi kích động nhìn về ba người đang cùng đứng về một phía. Tiêu Trệ ngừng lại trong chốc lát, dường như đang cố gắng nhớ lại. Anh nói, "Tôi không nhớ rõ." Vẻ mặt Nghê Dương hơi thất vọng, cô quay đầu nhìn Lục Thời Minh và Tô Nhuyễn Nhuyễn. Lục Thời Minh nói: "Không có hương hoa. Có thể là cô nhớ nhầm rồi." Tô Nhuyễn Nhuyễn cố hít hà, rồi mặt ngơ ngác. Cô cảm thấy hơi đói, không biết khi nào được ăn cơm. Nghê Dương xuyên qua ba người, nhìn tuyết trắng mênh mang ngoài cửa sổ. Đúng vậy, loại tận thế như vậy, thời tiết như vậy, sao có thể có hoa đây, càng đừng nói đến hương hoa có thể lan xa như vậy. Nghê Dương đứng lên, nói: "Chúng ta trước tiên giải quyết zombie đã. Hình như chúng bò lên rồi." Bên ngoài đều là zombie bình thường, là loại mà ngay cả cầu thang cũng không biết đi lên, muốn bò cũng phải mất mấy chục phút để bò lên, nếu sơ ý một chút còn bị zombie phía sau kéo chân xuống. Tất nhiên, nếu không có chân thì bỏ qua. Giờ phút này, những con zombie kia đang chật vật để đến chỗ "thức ăn". Tinh thần đó, sự kiên trì đó thật cảm động. Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy giải thưởng top 10 zombie xuất sắc* năm nay tuyệt đối có phần của chúng nó. (* "Top 10 thanh niên xuất sắc" (Thập đại kiệt xuất thanh niên) là hoạt động lựa chọn đã được sáng tạo theo kế hoạch của , kết hợp với và , Đài truyền hình Trung ương Trung Quốc, , , , , , , , và mười tổ chức tin tức lớn khác đồng tài trợ, nhằm giới thiệu các tài năng trẻ, công khai và trở thành hình mẫu cho thời đại. Tác giả ở đây dùng để nói zombie nên đổi thành "top 10 zombie xuất sắc" =))) "Grừ grừ grừ" Đám zombie cổ ngửa đầu, nhìn ánh sáng hi vọng. Tô Nhuyễn Nhuyễn hưng phấn vẫy vẫy với chúng, nhận được sự đáp lại nhiệt tình. "Grừ grừ grừ" Nhìn đám zombie cố gắng như thế, Tô Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu suy nghĩ. Cô nên ăn no trước hay là cho zombie ăn trước. Tô Nhuyễn Nhuyễn trầm tư nửa khắc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khát vọng của zombie, bỗng nhiên cảm thấy đau xót. Nhóm tiểu khả ái đáng thương, đều đói gầy hết cả. Tô Nhuyễn Nhuyễn lén ngồi xuống, thò chân mình ra. Bỗng nhiên, Nghê Dương một tay đẩy mạnh Lục Thời Minh và Tô Nhuyễn Nhuyễn vào phòng, chân đạp đám tiểu khả ái của Tô Nhuyễn Nhuyễn xuống dưới. Tiểu khả ái đi đầu ngã xuống kéo theo cả bọn phía sau lăn xuống, cả đám tan tác, không phân rõ tay ai chân ai, đầu ai mông ai. "Lục Thời Minh, cậu với Tô Nhuyễn Nhuyễn ở trong phòng chờ chúng tôi." Nghê Dương nói xong, cùng Tiêu Trệ nâng súng lên chuẩn bị đi ra ngoài. Đột nhiên, Tô Nhuyễn Nhuyễn đứng cạnh Lục Thời Minh lảo đảo, rồi ngã ngửa về phía sau. Nghê Dương kinh ngạc, nhanh chóng chạy đến, "Tô Nhuyễn Nhuyễn" Người đàn ông đưa tay, ôm eo thon của cô gái rồi kéo vào trong ngực. Nghê Dương bắt hụt, không biết vì sao cảm thấy có chút không cam tâm. Tô Nhuyễn Nhuyễn hai mắt nhắm chặt, nằm cuộn tròn trong ngực Lục Thời Minh. Hàng mi cong vút của cô như một cây quạt nhỏ. "Cô ấy sao vậy?" Nghê Dương nói Lục Thời Minh vén tay áo lên, lộ ra chiếc đồng hồ ba nghìn vạn của hắn, nhìn giờ rồi nói: "Đến giờ Nhuyễn Nhuyễn ngủ trưa rồi." Nghê Dương:... Nghê Dương đưa tay, sờ lên vị trí trái tim của Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó sắc mặt trắng bệch, "Cô, cô ấy không có nhịp tim..." Lục Thời Minh rũ mắt, liếc nhìn tay Nghê Dương, chậm rãi dùng hai ngón tay để nắm ống tay áo của cô ấy hất ra, sau đó nói: "Cô cách ba lớp áo lông với bốn lớp áo len tất nhiên là không cảm nhận được rồi." Nghê Dương có chút xấu hổ. Cô hơi nghiêng người, thăm dò hơi thở của Tô Nhuyễn Nhuyễn, sau đó lại vạch mí mắt cô ấy lên nhìn. Hình như đúng là... ngủ thật. Vẻ mặt Nghê Dương dữ tợn. Thời khắc này rồi còn ngủ được, cô có phải heo không hả! Nghê Dương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, đúng là bùn nhão không thể trát tường mà. Cô gái nhỏ ngủ đến hai má hồng hồng, dường như không biết đến tận thế khắc nghiệt. Nghê Dương hỏi: "Con bé trước đây cũng như vậy à?" Hai mắt Lục Thời Minh tối sầm lại, giống như nghĩ đến cái gì rồi thở dài một tiếng. Đầu ngón tay lạnh buốt từ khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhuyễn Nhuyễn trượt xuống cổ, lạnh đến mức khiến cô gái nhỏ đang ngủ say cũng phải run rẩy, giống như bị nhét một cục đá vào trong cổ áo. "Cô ấy trước kia ấy hả, chẳng đáng yêu chút nào." Lục Thời Minh nhẹ nhàng sờ cổ Tô Nhuyễn Nhuyễn, mãi cho đến khi được nhiệt độ trên người cô sưởi ấm, mới chậm rãi rút ra, giọng nói dịu dàng, chầm chậm bình thản, tựa như mang theo sự thỏa mãn, vui vẻ. Nghê Dương trầm tư. Nói như vậy, chẳng lẽ đúng là do uống phải thuốc giả nên đầu óc có vấn đề? Nghê Dương cảm thấy loại bệnh này dường như không thể trị, vì vậy ánh mắt nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn càng thêm đồng cảm. Chậc chậc chậc. ... Nghê Dương và Tiêu Trệ giải quyết hết đám zombie ở dưới, đóng cửa sắt lại không cho zombie xâm nhập. May mắn thay thôn này cách xa thành phố, chỉ có lẻ tẻ mấy mống zombie, nếu không chỉ bằng mùi máu kia, không biết là thu hút bao nhiêu con zombie nữa. "Lục Thời Minh, cậu ra đây một chút." Bỗng nhiên, Nghê Dương đứng dưới hô lên. Người đàn ông đem Tô Nhuyễn Nhuyễn đang say ngủ cột như trói heo cột trên người mình, rồi mới chậm rãi bước xuống cầu thang cũ kĩ để xuống lầu. Lại là một ngày tươi đẹp. Ánh nắng hiếm hoi từ cửa sổ sau lưng Lục Thời Minh chiếu vào, bao bọc cả người hắn trong vầng sáng. Nếu như không phải phía sau hắn là đống đồ thì bức tranh này quả thực là tấm áp phích được đặt ở góc nổi bật nhất. Người đàn ông bước đôi chân dài, chậm rãi đi tới. "Doãn Sinh chết rồi." Nghê Dương chỉ Doãn Sinh nằm dưới đất, phân tích: "Vết thương trí mạng là vết thương do đạn bắn, tinh hạch của hắn bị người khác móc mất." Thi thể Doãn Sinh nằm trên mặt đất, đôi mắt mở to, khuôn mặt vặn vẹo, có thể thấy rõ ràng vẻ mặt không thể tin nổi của gã trước khi chết. Xem ra là gã không ngờ tới ông chủ cho người tới giết gã. Có thể hắn còn đang mơ giấc mơ trở về được tăng lương thăng chúc, lên làm giám đốc, đảm nhiệm CEO, cưới bạch phú mỹ, đi lên đỉnh cao của nhân sinh, thời điểm còn đang suy nghĩ đến kích động thì liền bị "đoàng" bắn chết. (đoạn này hình như có trong "Vạn vạn không ngờ tới", đọc mà quen ghê =))) Bên cạnh thi thể Doãn Sinh là những dấu chân máu. Nghê Dương suy đoán, đây hẳn là của những người do ông chủ phái tới. Lục Thời Minh cúi xuống nhìn nửa khắc, đột nhiên lấy từ trong balo đôi găng tay trắng, sau đó ngồi xổm xuống, lấy một chút đất còn dính máu đưa lên mũi ngửi. Lục- chỉ thiếu một cặp kính nữa là trở thành thám tử lừng danh Conan- Thời Minh, "Chỗ máu này không phải máu người." "Không phải máu người? Vậy thì là máu gì?" Tiêu Trệ cảm thấy kì quái, hỏi. Lục Thời Minh đứng lên, cười nói: "Nếu như tôi đoán không nhầm, hẳn là máu gà." "Gà..." Tô Nhuyễn Nhuyễn nhanh nhảu nói, cố mở mắt dù đang buồn ngủ, miệng nhỏ lẩm bẩm: "Gà, ăn gà..." Mấy người không thể cõng tôi rồi ăn mảnh. Nghê Dương nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn ngay cả mí mắt còn chẳng mở nổi mà miệng vẫn cứ lẩm bẩm ăn gà, nổi cáu nhét vào miệng cô một cái chân với cổ vịt đóng gói. Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa mơ màng ngủ vừa gặm cổ vịt. Lục Thời Minh lần theo vết máu đi tới phòng bếp. Hắn đưa tay, ném đi găng tay dính máu. Trong bếp có một con gà bị cắt cổ. Phía ngoài phòng bếp là chuồng gà, đám gà bên trong đang run như cầy sấy, nhìn thấy Lục Thời Minh xuất hiện càng run rẩy dữ dội hơn. Trong chuồng gà còn có một con gà mái bị cắt cổ, cái cổ xiêu xiêu vẹo vẹo. "Có người giết gà, lấy máu gà ra, giội vào những kẻ đột ngột xâm nhập kia." Tiêu Trệ phỏng đoán. Lục Thời Minh gật đầu, lại quay người, trở về căn phòng trên lầu. Trong phòng là thi thể của Phạm Mạch. Nghê Dương bước nhanh vào, từ trên người chị ta tìm thấy một ít lông gà còn dính máu. Trên tay Phạm Mạch cũng có dấu vết bị cắt. Những vết thương đó cực kỳ tàn nhẫn, có thể suy ra lúc đó tâm trạng chị ta rất hỗn loạn, thậm chí có mấy vết thương còn sâu đến nỗi thấy cả xương. "Đúng rồi, vừa rồi lúc tôi đi qua cửa sắt thấy trên cửa sắt có dấu tay máu." Nghê Dương chạy nhanh ra ngoài, một lát sau quay lại so sánh với tay của Phạm Mạch, sau đó khẳng định: "Chính là chị ta." Cho nên sự thật đã rõ ràng. Sau khi những kẻ kia xông vào, bọn chúng cực kì phách lối, trực tiếp ra tay với Doãn Sinh. Thậm chí còn bắt con trai ngay trước mắt Phạm Mạch. Phạm Mạch nổi điên, chị ta không giành lại được con, trong tình thế cấp bách, cắt cổ gà lấy máu rồi mở cứa sắt ra, vẩy máu gà khắp nơi, hi vọng dẫn zombie tới giúp chị ta. Zombie tới, đám người kia vội vã rút đi. Dị năng của Phạm Mạch vô dụng với đám zombie không có trí thông minh nên chị ta bị zombie cắn. "Nhưng không phải chị ta có dị năng mạnh lắm sao? Sao phải dùng máu gà để đối phó những kẻ kia?" Tiêu Trệ hoang mang. Nghê Dương vừa nghĩ tới dị năng của Phạm Mạch, sắc mặt cũng trắng bệch theo. Lục Thời Minh nói: "Vừa rồi trước khi chết, chị ta nói dị năng của chị ta vo dụng với những kẻ kia, những kẻ đó chỉ là 'cái xác không hồn' mà thôi." Cái xác không hồn? Là 'cái xác không hồn' quái quỷ nào mà ngày cả dị năng cỡ Phạm Mạch cũng vô dụng? Mọi người mơ hồ cảm nhận được, kẻ thù mà bọn họ phải đối mặt là kẻ đáng sợ đến nhường nào. Căn phòng rơi vào yên lặng, chỉ có âm thanh Tô Nhuyễn Nhuyễn gặm cổ vịt. Lục Thời Minh ném miếng cổ vịt đang chọc vào cổ mình, tiện thể nhét cái đầu đang không ngừng chạm vào gáy anh của Tô Nhuyễn Nhuyễn vào trong mũ áo, rồi kéo mạnh dây mũ. (đại lọai là mọi người kéo mũ áo hoodie lên rồi kéo mạnh dây mũ cho mũ thít lại đó, tui sợ trình diễn đạt của tui kém làm mọi người không hiểu =((( ) Tô Nhuyễn Nhuyễn: Tui bỗng nhiên cảm thấy hơi ngạt thở. Nhưng đáng sợ nhất là tui phát hiện cổ vịt của tui mất tiêu rồi. Tiêu Trệ trầm ngâm nói: "Hiện tại chúng ta có thể đoán được Lục Kiến Nhân đang trắng trợn vơ vét tinh hạch, còn bắt cóc trẻ con." Nghê Dương nói: "Ông ta muốn tinh hạch tôi có thể hiểu được. Nhưng ông ta muốn trẻ con để làm gì?" Lục Thời Minh nói: " 'Cái xác không hồn' nuôi từ bé là nghe lời nhất." Hai mắt Nghê Dương sáng lên. Đúng vậy, nếu như 'cái xác không hồn' được huấn luyện từ nhỏ, vậy thì dị năng của Phạm Mạch đương nhiên là vô dụng với bọn chúng. Những 'cái xác không hồn' như vậy giống như một con dao. Không có tình cảm, không có trái tim, cái gì cũng không có. Một con dao, bạn còn mong chờ nó có suy nghĩ ư? Tên ông chủ kia suy nghĩ thấu đáo như vậy, phái những tên 'xác không hồn' đến để xử lý Phạm Mạch. Quả thực là đã có tính toán từ trước. Biểu cảm trên mặt mỗi người đều rất khó coi. Tiêu Trệ nói: "Tôi đi xem Bảo Bảo." Sau đó chạy nhanh ra ngoài. Nghê Dương cũng chạy ra theo. Trong phòng chỉ còn lại Lục Thời Minh và Tô Nhuyễn Nhuyễn mũ bị kéo thành đóa hoa cúc. Trong không gian còn phảng phất mùi tanh của máu. Vẻ mặt Lục Thời Minh bỗng nhiên cứng lại. Tầm mắt của hắn chuyển đến tủ quần áo ở trong phòng. Cánh cửa tủ to lớn mở một nửa, giống như con thú dũ há to miệng. bên trong tối đen nhưng một cái vực sâu không đáy. Lục Thời Minh nhấc chân, chầm chậm đi tới. Tay hắn tinh tế trắng nõn đặt lên cửa tủ, chậm chạp kéo ra. "Kẽo kẹt" Tiếng tủ quần áo phát ra như tiếng than khóc nức nở. Ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào một góc tủ, trên vách tủ dán một tờ giấy màu hồng, trên giấy ghi mấy chữ: Honey, thích món quà của chú không See you Yêu cháu, Lục Kiến Nhân. Hai mắt Lục Thời Minh nhíu lại, mặt căm ghét đeo găng tay, giật tờ giấy kia xuống, sau đó dùng sức vò nát. Tờ giấy màu hồng trong tay hắn bị xé vụn, rơi xuống như tuyết, bị Lục Thời Minh giẫm thật mạnh dưới chân. Cởi găng tay, ánh mắt Lục Thời Minh tối lại. Nhiệt độ cơ thể hắn cũng biến thành hầm băng. Bọn họ có thể bình yên vô sự, không phải là bởi vì Phạm Mạch, cũng không phải vì máu gà hay zombie, mà là do món quà của kẻ đó. Một màn ra oai phủ đầu. Tô Nhuyễn Nhuyễn bị lạnh, khẽ run rẩy, nhanh chóng tỉnh lại. Cô giãy dụa tháo cái mũ bị kéo thành hoa cúc ra, sau đó từ trong ba lớp áo lông chui ra, trượt ra ngoài như cá, đi cà nhắc cà nhắc. Lại không nghĩ tới, vừa mới chạy đi đã bị người phía sau túm cổ áo xách về. Cô gái nhỏ tròn vo bị đè lên tủ quần áo, chân cách mặt đất đạp đạp, trong miệng còn đang ngậm nửa cái cổ vịt. Lục Thời Minh rũ mắt nhìn cô, ném miếng cổ vịt trong miệng cô đi, sau đó dùng lòng bàn tay xoa xoa cái miệng nhỏ bóng mỡ của cô. Cổ vịt có vị cay. Miệng cô gái nhỏ tựa như thoa một lớp son đỏ, hơi bĩu môi, lộ ra nét ngây thơ như trẻ con. Lục Thời Minh cúi người, chậm chạp buông cô ra, sau đó đứng đó, hơi cúi mặt. Tóc đen che mắt hắn, không thấy rõ biểu cảm, chỉ mở miệng nói: "Đưa tay cho anh." Tô Nhuyễn Nhuyễn run rẩy đưa 'móng vuốt' của mình ra, nơm nớp lo sợ nói: "Anh xem, em có mười cái bán nguyệt nè*." (* là phần màu trắng ở móng tay) Cực kỳ mạnh khỏe, không cần 'ngựa giết gà'* đâu. ( 'ngựa giết gà' phiên âm tiếng trung là masaji tựa tựa như massage trong tiếng anh) Xin anh cất rìu đi. Tui thấy nó đã chờ không nổi lộ 'chân' ra rồi kìa. Lục Thời Minh nắm lấy đôi tay mềm nhũn, có mười cái bán nguyệt kia. Cô gái nhỏ được nuôi vô cùng tố. Bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn, giống như nắm bột mì, nặn thế nào cũng được. Lục Thời Minh nắm đôi bàn tay mềm nhũn, tâm trạng vốn u ám cũng dần bình tĩnh lại, sau đó cúi người, nắm bàn tya nhỏ ka, hôn lên mu bàn tay. Môi người đàn ông thật lạnh, lúc hôn giống như chạm vào một khối băng. Nhưng môi hắn mềm vô cùng, mềm giống như thạch. Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức mở to mắt. Thì ra anh thèm khát cơ thể tui! "Hửm?" Hắn ngước mắt, nhướng mày, dường như không thích sự kháng cự của Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn nước mắt đầm đìa: tên thối tha, anh vấy bẩn tui QAQ. Đáng tiếc là 'tên thối tha' vẫn không tha cho Tô Nhuyễn Nhuyễn, được đằng chân lại lân đằng đầu kéo cô lại, rồi đặt cằm ở hõm vai cô, nhẹ nhàng cọ, giống như con cún cỡ lớn. Tô Nhuyễn Nhuyễn cảnh giác ôm thân thể mỹ lệ của mình, khuyên nhủ anh 'lái xe'* không theo quy tắc. (* bên Trung, từ 'lái xe' còn ám chỉ việc quan hệ dùng tịch, và 'tài xế già' thường chỉ những cao thủ, lão luyện trong việc qhtd) Lục Thời Minh nói hắn là 'tài xế già' có bằng lái, không chỉ trên mặt lý thuyết, mà cả khi thực hành cũng sẽ rất dịu dàng, Tô Nhuyễn Nhuyễn không cần lo lắng. Tô Nhuyễn Nhuyễn khóc ròng: Tui không có lo lắng, chỉ lo thân thể yếu đuối kia của anh không chịu nổi thôi. Lục Thời Minh: em lo thừa rồi. Tô Nhuyễn Nhuyễn nước mắt lã chã: cho dù anh có được thân thể của tôi, cũng không có được trái tim tôi đâu. "Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy anh không tốt sao?" Người đàn ông nắm cằm của Tô Nhuyễn Nhuyễn, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt cực kỳ biến thái. "Có thể, có thể là vì anh không có mười cái bán nguyệt." Lục Thời Minh:... Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa run, vừa nơm nớp lo sợ hổ cập khoa học cho Lục Thời Minh ý nghĩa của hình bán nguyệt trên móng tay. Ý nghĩa đại khái là tay càng có nhiều hình bán nguyệt, cơ thể càng mạnh khỏe. Cô nắm lấy tay hắn, đếm từng ngón từng ngón, sau đó ngạc nhiên nói: "Anh sao chẳng có cái nào vậy? Nhìn em nè, em có mười cái, cực kỳ khỏe mạnh. anh chẳng có cái nào, chứng minh anh có khả năng tráng niên mất sớm." "Ừ" người đàn ông nguy hiểm nhíu mày. Tô Nhuyễn Nhuyễn nuốt một ngụm nước bọt, đánh bạo nói ra kết quả cuối cùng, "Hình bán nguyệt trên tay anh quá ít, em sợ anh liên lụy làm em phải thủ tiết." Lục Thời Minh ôn nhu xoa đầu Tô Nhuyễn Nhuyễn, "Không sao, anh sẽ không để Tô Nhuyễn Nhuyễn sống một mình đâu." Tô Nhuyễn Nhuyễn: QAQ. Nói xong, người đàn ông chậm chạp cúi người. "Bảo Bảo biến mất rồi ... Giữa thanh thiên bạch nhật, mấy người có thể chú ý một chút không hả!" Nghê Dương đột ngột xông vào suýt một lần nữa tự chọc mù mắt. "Thanh thiên bạch nhật chị có thể gõ cửa không hả!" Mắt Tô Nhuyễn Nhuyễn vô thần, mất đi khát vọng sống. Nghê Dương bị Tô Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhiên thông minh làm cho cứng họng, dùng sức gõ cửa. Cánh cửa vốn tàn tạ không chịu nổi sức của Nghê Dương, bị đập hỏng, trước khi 'ra đi' còn phát ra tiếng kêu rên "kẹt kẹt kẹt kẹt". Nghê Dương:...Sức lực cô thật sự rất nhỏ mà. ... Mọi người cùng nhau ra ngoài tìm Tiêu Bảo Bảo. Tô Nhuyễn Nhuyễn ngồi trong chuồng ga, cố lấy con gà bị cắt cổ kia. Thật mập, thật thơm, muốn ăn quá đi. "Tô Nhuyễn Nhuyễn! Chó của cô đâu!" Nghê Dương lại kêu lên, lải nhải như mẹ già. Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn không rời: "Có thể là đi ăn gà rồi." Con gà bị cắt cổ: Tui chết rồi mà cô không tha tui. Tô Nhuyễn Nhuyễn: Mày còn sống ta cũng không tha cho mày, huống chi mày đã chết. Bên kia, zombie chó nghe được tiếng gọi không biết từ chỗ nào chạy ra, cái mõm còn đeo rọ hất lên với Tiêu Trệ. Mau đi theo. Tiêu Trệ không hiểu tiếng chó đi theo. Zombie chó mang Tiêu Trệ đến sân trước, sau đó bắt đầu đào hố. Tiêu Trệ nói: "Tao không phải tìm mày để chôn phân." Zombie chó tiếp tục đào. Tiêu Trệ quay người chuẩn bị đi. Bỗng nhiên, ánh mắt anh dừng lại, trong cái hố vừa mới đào có thể nhìn thấy cánh tay của đứa trẻ con. Sắc mặt Tiêu Trệ thay đổi, nhanh chóng cùng đào với zombie chó. Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm gà của cô đi qua, vẻ mặt hoảng sợ, sau đó chạy tới đưa con gà trong ngực cho Tiêu Trệ, quát: "Ăn gà, ăn gà nè, chúng ta không thiếu gà, anh đừng có ăn phân." Tiêu Trệ:.... Cũng may Tiêu Trệ đã kéo được Tiêu Bảo Bảo từ trong đất ra. Buổi sáng 'gieo' một Tiêu Bảo Bảo xuống đất, buổi tối liền có thể 'thu hoạch' được một Tiêu Bảo Bảo khác. Tiêu Bảo Bảo dù bị chôn dưới đất, vẫn đang gặm cánh gà ngâm tiêu. Tô Nhuyễn Nhuyễn cực tò mò động tác có độ khó cao như vậy, Tiêu Bảo Bảo làm thế nào đưuọc. Nhưng Tiêu Trệ đã nhanh chóng ôm Tiêu Bảo Bảo đi. Nghê Dương nhìn Tiêu Bảo Bảo cả người là đất, vui vẻ nói: "Tốt quá rồi, tìm được rồi, không sao chứ?" Tiêu Trệ lắc đầu, ôm Tiêu Bảo Bảo càng chặt hơn, ánh mắt lại hết sức lo lắng nhìn sang Tô Nhuyễn Nhuyễn. Tô Nhuyễn Nhuyễn đang giáo huấn chó của mình không được ăn phân. Thứ thức ăn rác rưởi đó là thứ mà chó chúng mày có thể ăn sao? Cún con: "Gâu gâu gâu" "Đi giúp Bảo Bảo tắm rửa đi." Nghê Dương không hề nghi ngờ, đôi mắt phượng lộ vẻ nhu hòa. Cô ngượng ngùng tỏ vẻ bản thân cũng là một đóa hoa yếu đuối. Cô đưa tay vén tóc, "May là Bảo Bảo không có việc gì. Chúng ta hay là cùng giúp Bảo Bảo tắm rửa..." Tiêu Trệ đã ôm chạy vội đi. Nghê Dương: Cô đáng sợ như vậy sao? "Ăn gà nè." Tô Nhuyễn Nhuyễn đưa 1 2 »
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]