Tay nhỏ bé chống đầu, Tần Tấn im lặng ngồi ở trong tiểu viện ngắm nhìn sao trên trời. Ân Huệ ở trong phòng tắm rửa, cô liền ngoan ngoãn im lặng chờ đợi ở bên ngoài.
"A Tấn."
Tần Mặc nhìn đứa nhỏ đang ngồi ở trong viện, nhẹ nhàng đi đến bên người, bàn tay to theo thói quen dừng trên đầu nhỏ.
"Con đang nhìn cái gì thế?" Trong mắt ông tràn ngập yêu thương.
Tần Tấn ngẩng đầu nhìn a cha một cái, song không có trả lời, lại cúi đầu. Cô cùng kẻ khác đánh nhau, lại còn không bảo vệ nổi Ân Huệ. Nàng đã gây họa. Ý thức được chính mình làm chuyện sai, A Tấn tự giác đợi trách phạt.
Tần Mặc không biết tâm tư này, thấy con gái không hé răng, ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu, thân thiết hỏi:
"Làm sao vậy? Trên người còn đau sao?"
Lắc lắc đầu, cái miệng nhỏ mím chặt, Tần Tấn vẫn không lên tiếng.
"Rốt cuộc làm sao vậy? Không muốn nói với a cha sao?"
Tần Mặc nhìn đứa bé trầm mặc kia. Ông biết tính đứa nhỏ này. Tuy rằng ông là người thô kệch nhưng đối với đứa nhỏ vẫn có đủ tính nhẫn nại. Ông không hy vọng cô vẫn còn nhỏ lại đem hết mọi chuyện đặt ở trong lòng. Đó cũng không phải là một chuyện tốt.
Một lần nữa ngẩng lên nhìn a cha nhận sai rồi lại cúi đầu, Tần Tấn nói : "Đánh nhau, không tốt." Hơn nửa ngày cô mới thì thào ra một câu như vậy.
Hóa ra là vậy. Hiểu lời của con, Tần Mặc nhìn đứa nhỏ một tay mình nuôi lớn, thoáng nhớ lại.
***
Khi đó, ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tan-chi-hao/1022402/chuong-10.html