Nhẹ nhàng khẽ vuốt trên lưng người kia, Ân Huệ vẫn còn nhớ rõ bộ dáng người này lúc về nhà.
***
Khi một lớn, hai nhỏ mới tiến vào cửa, Lâm Sương liền đi ra đón. Nhìn thấy con gái được phu quân ôm, bà có chút kinh ngạc. Ân Huệ vốn có địch ý đối với Tần Mặc, làm sao lại ngoan ngoãn để ông ấy ôm chứ? Chợt nghiêng đầu, bà nhìn thấy một người mặt mày xám tro đứng bên cạnh, một tay chống thắt lưng cau mày, toàn thân đều là đất - Tần Tấn.
"Có chuyện gì thế?"
Không cần suy nghĩ nhiều đã biết có chuyện không hay xảy ra. Lâm Sương vội vàng đón lấy Ân Huệ từ trong tay Tần Mặc, cẩn thận xem xét thì phát hiện trừ tóc có chút loạn, đứa nhỏ này cũng không bị tổn thương gì. Dù vậy, bà vẫn lo lắng hỏi:
"Con có bị thương không?"
Ân Huệ lắc đầu. Lâm Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng như có một tảng đá rơi xuống đất.
"Ừm... Sương Nhi. Em ôm Ân Huệ vào trước đi, ta đi lấy nước cho A Tấn tắm gội." Tần Mặc nhắc nhở.
Ý thức mình quên mất Tần Tấn, Lâm Sương có chút ngượng ngùng, gật gật đầu, ôm Ân Huệ đi vào trong phòng.
Nằm ở trên người mẹ, Ân Huệ mím môi, ánh mắt lại dính ở trên Tần Tấn vẫn đang cúi đầu không nói, có chút chật vật. Mãi đến khi đi thẳng vào phòng, ngồi trên giường, ánh mắt ngập nước của bé vẫn còn nhìn ra ngoài phòng.
"Ngoan ngoãn ngồi yên." Lâm Sương sắp xếp con gái xong, lấy một bộ đồ nhỏ trong tủ nhỏ ra, đi ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-tan-chi-hao/1022401/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.