Cô không ngờ chiếc váy này lại ở chỗ của anh. Cô còn nhớ lúc cô chuyển ra khỏi Vinh Để, cô mang đi tất cả số quần áo mình có, duynhất bỏ lại bộ váy đẹp nhất này. Bởi vì nhìn thấy chiếc váy cô sẽ lạinghĩ về đêm hôm đó, cứ ngỡ là có được hạnh phúc, không ngờ đó chỉ là một trò đùa và một đòn trả thù. Nhưng hôm nay cuối cùng cô cũng biết chântướng mọi chuyện. Đáng tiếc, không biết là do ánh đèn hay do thời giantàn phá, chiếc váy đã không còn là màu trắng tinh khôi như trước, giờ đã chuyển sang ố vàng.
Con người cũng giống như quần áo. Trong khoảnh khắc này cô mới pháthiện ra thời gian vừa hữu tình lại vừa vô tình. Nó để cho chân tướng nổi lên mặt nước, nhưng mọi vật, mọi việc đã thay đổi trong yên lặng, không ồn không nháo, nhưng cũng không một lời báo trước.
Cô cầm theo khăn mặt và một bộ quần áo mặc nhà đi sang phòng bêncạnh. Thẩm Mộ tay trái kéo kéo chỗ áo sơmi bị ướt, tay phải đã nhanhchóng mở ba cái nút áo, làn da vùng ngực thoát ẩn thoát hiện.
Cô có chút không được tự nhiên, đưa khăn mặt và áo sơmi cho anh, quay người sang chỗ khác, đi ra ngoài ban công.
Một lát sau, anh đứng ở phía sau cô, nói: "Em đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh đưa em tới bệnh viện." Nói xong, anh mở cửa phòng, đixuống tầng dưới.
Một lát sau, cô thấy anh đi ra ngoài hàng hiên, dọc theo con đườngtrải sỏi đi ra ngoài cổng lớn. Trong khoảng sân trống trải tĩnh lặng,hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-sung/538975/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.