“Ngươi…” Nói nàng không kinh ngạc chính là nóidối, rõ ràng ngọn lửa này của nàng là Tam Diệm Chân Hỏa được lấy từ địa ngục,ngoại trừ nước Cam Lồ trong truyền thuyết của Quan Thế Âm Bồ Bát, không thứ gìcó kể dập tắt được.
Vậy mà tên hòa thượng này lại có thể gọi tớicơn mưa Cam Lồ. Phần pháp lực này đúng là không thể xem thường.
Ánh mắt Diễm Linh Cơ nhìn Vô Tâm bắt đầu kèmtheo sự kiêng kị, nhưng ngoài mặt nàng vẫn thảnh thơi nói: “Không nghĩ tới tênhòa thượng ngươi cũng lợi hại thật!”
“Phật pháp vô biên, bần tăng cũng chỉ có chúttài mọn, không đáng được nhắc đến.”
Diễm Linh Cơ rũ mắt, đong đưa chân ngọc, tiếngchuông bạc lại vang lên leng keng vui tai, hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu lênnhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói một câu vu vơ: “Hòa thượng, ta đẹp nhỉ?”
Vô Tâm nhìn vào mắt nàng, chỉ thấy đôi mắt màuxanh ngọc kia đầy ý cười, đôi mắt ánh lên lấp lánh như hai viên thạch anh mà hắntừng thấy trong hoàng cung. Bởi vì pháp thuật nàng dùng thuộc hệ hỏa, cho nên vẻđẹp của nàng cũng mang theo một chút nóng bỏng yêu dị.
Vô Tâm hơi ngẩn người một lúc, sau đó mới chắphai tay lại nói: “A di đà phật…”
Nhưng lời còn chưa nói hết đã bị nàng cắtngang, Diễm Linh Cơ nhảy xuống mõm đá, bước từng bước về phía Vô Tâm. Khóe miệngnàng vẫn cong lên, giọng nói yêu kiều đủ để hòa tan trái tim sắt đá của bất kỳngười nam nhân nào: “Ta rất đẹp, nhỉ?”
Y phục trên người nàng đã ướt đẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-thu-12/2835677/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.