Vũ Tiệp vui mừng đến phát khóc, cô thật sự nhìn thấy "Abraham" cùng với Thiên Uy mà cô chân thành yêu mến như ước nguyện, cho dù đây chỉ là ảo giác, cô có chết cũng nhắm mắt.
Cô khẽ hé đôi môi đỏ mộng, không tiếng động nói nhỏ: "Thiên Uy, em yêu anh." Tiếng nói được phát ra từ tình cảm chân thành sâu trong trái tim, cho dù trước mắt chỉ là ảo mộng, cô cũng nguyện nói một ngàn lần, một vạn lần.
Chỉ là, ngay sau đó lại truyền đến âm thanh khiển trách: "Đồ ngốc, khói đen lớn như vậy, còn mở miệng sao! Em không sợ bị sặc chết à!" Thiên Uy cực kỳ tức giận lấy dao găm trước áo bào trắng ra, dùng sức cắt bỏ dây thừng trói trên tay chân của Vũ Tiệp, sau đó ôm cổ cô.
Vòng tay ấm áp an toàn như vậy, giọng nói cuồng vọng như vậy...... Tất cả đều chân thật như thế, mà không phải là mộng. Đúng vậy! Thiên Uy! Người yêu của mình, anh lại có thể xuất hiện, sống sờ sờ đứng trước mặt mình như vậy, ôm mình vào trong ngực giống như trước kia.
Ý thức đã mơ hồ làm cho Vũ Tiệp kích động không thôi, cô lắc đầu nguầy nguậy không ngừng rơi nước mắt, Thiên Uy lại hoàn toàn hiểu lầm ý của cô, anh cho là cô không cần anh dẫn cô rời đi.
Vẻ mặt anh đầy kiên định, không nhúc nhích chút nào mà nói: "Em không có lựa chọn nào khác, nếu như em không muốn bị thiêu thành tro bụi, thì ngoan ngoãn đi theo anh."
Anh cho là cô sẽ phản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-nong-bong/2177127/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.