Vũ Tiệp không có thời gian suy tính, tất cảmọi chuyện đều xảy ra với tốc độ nhanh như chớp.
"Mạc Vũ Tiệp! Là Mạc Vũ Tiệp ——" Một tiếng thét thảm thiết truyền đến.
"Là ả ta đã phóng hỏa đốt chùa miếu, là ả ta phóng hỏa, ả ta phóng ——"
"Chúng tôi đã tìm được ả ta, chúng tôi đã tìm được thủ phạm, chúng tôi đã tìm được tên đầu sỏ phóng hỏa rồi!"
"Bắt lấy ả ta! Bắt lấy ả ta! Không thể để cho ả ta chạy trốn, chúng ta phải xử phạt ả, trừng phạt kẻ đã ác ý phóng hỏa này, ác có ác báo, ả ta phải bị báo ứng ——"
"Ả ta đã phóng hỏa đốt chùa miếu, chúng tôi cũng muốn để cho ả phải bị thiêu chết ——"
"Đúng! Thiêu chết ả, thiêu chết ả......"
Tiếng rống giận rung trời bắt đầu vang lên.
"Ả ta phải bị hỏa thiêu!"
"Chúng tôi muốn ả bị thiêu chết!"
"Thiêu —— chết —— ả ta——"
Giữa lúc hỗn loạn, Vũ Tiệp bị trói trên một cọc gỗ, tay chân của cô bị trói chặt trên cọc, hoàn toàn không có sức lực để giãy dụa!
Lập tức, không chần chừ, không do dự, các cư dân đốt lửa lên cọc gỗ, ngọn lửa lập tức bùng lên trên.
Vũ Tiệp nhìn về phương xa, chùa miếu đã nhanh chóng bị cháy thành hoang tàn đổ nát, một vùng hoang tàn rồi. Cư dân cứu hỏa quá chậm, tốc độ chạy đến giếng gánh nước lại càng không sánh kịp với tốc độ bùng cháy của ngọn lửa, dưới tình huống không kịp dập tắt lửa, ngọn lửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-nong-bong/2177126/chuong-9-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.