Edit: Điềm Điềm. Beta: Cá. ******* Mọi người đều có việc nên Tiêu Chiến bảo 0520 quét dọn nhà kính một chút, lát nữa bọn họ ở bên kia ăn vừa vặn thích hợp. Thích Vụ đi theo Tiêu Chiến đem nguyên liệu nấu ăn dùng trong lẩu lấy ra, từ trong chi tiết nhỏ, đem sinh hoạt của bọn họ nhìn trong mắt, trái tim treo lơ lửng hoàn toàn buông xuống. Lâm Âu lúc trước kêu muốn giúp đỡ rửa rau, đột nhiên từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt kinh ngạc nhào về phía Tiêu Chiến: " Điện hạ, cậu vẫn là người sao?" Một câu bất thình lình làm cho Tiêu Chiến sửng sốt một chút, sau đó cười nói: " Làm sao vậy, anh phát hiện cái gì mà kinh ngạc như vậy?" Thích Vụ cũng tò mò nhìn hắn. " Cả một mảnh linh thực cao cấp, cả một mảnh a, ngay phía sau nhà kính, một mảng lớn, Thích ca tôi dẫn cậu đi xem một chút, cậu nhất định phải nhìn một chút, tuyệt đối không thể một mình tôi bị kích thích!" Thích Vụ nghe vậy quả thật có chút kinh ngạc, nhìn Tiêu Chiến hỏi: " Thật sao?" Không nghĩ tới ánh mắt Lâm Âu sáng như vậy, giấu ở nơi sâu như vậy, cư nhiên cũng có thể bị hắn phát hiện, Tiêu Chiến đành gật đầu thừa nhận: " Là có một mảnh nhỏ." " Cái gì một mảnh nhỏ, vậy còn nhỏ sao, đi một chút, tôi dẫn cậu đi qua xem một chút, cậu liền biết có bao nhiêu kích thích!" Lâm Âu nói xong đưa tay lôi kéo Thích Vụ đi ra ngoài, Tiêu Chiến dở khóc dở cười lắc đầu. Chỉ chốc lát sau, Thích Vụ cùng Lâm Âu trở về, Tiêu Chiến liền phát hiện ánh mắt cữu cữu nhìn cậu có chút không giống. " Không có khoa trương như vậy đi." " Trên thực tế rất khoa trương, ta vẫn luôn cảm thấy Vương Nhất Bác rất nghèo, nhưng bây giờ có con chữ nghèo đã không xứng với hắn." Thích Vụ nghĩ, tất cả vận khí đời này của Vương Nhất Bác đại khái đều dùng để cùng Tiêu Chiến gặp nhau. Lúc này Cảnh Trực cùng Đồ Lẫm đang giúp Vương Nhất Bác, Cảnh Trực đụng Đồ Lẫm một chút: " Hiện tại nhìn thấy cuộc sống của Nguyên soái, cậu có hâm mộ hay không?" Đồ Lẫm liếc anh một cái: " Hâm mộ, nhưng nếu tôi muốn lúc nào cũng có được, cậu có được không?" " Tại sao tôi không thể?" Cảnh Trực lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, bộ dáng cậu dám nói tôi không được. " Vậy sao cậu có thể độc thân lâu như vậy?" Đồ Lẫm vẻ mặt khó hiểu nhìn anh, thiếu chút nữa khiến Cảnh Trực tức chết. Đưa tay chỉ vào Đồ Lẫm: " Cậu nhìn mặt mũi đắc ý của cậu xem, Thích Vụ sao lại coi trọng cậu chứ!" " Hâm mộ đi, dù hâm mộ hắn cũng là của tôi, đừng nghĩ!" Cảnh Trực trợn trắng mắt: " Thật sự nên đem bộ dáng hiện tại của cậu cho Thích Vụ xem một chút! " Đồ Lẫm cười nhạo một tiếng. Cảnh Trực trong nháy mắt không muốn nói chuyện nữa. Nước lẩu rất nhanh đã làm xong, Tiêu Chiến bưng vào nhà kính, Thích Vụ cùng Lâm Âu đem món ăn phụ đặt lên bàn. Thịt nướng bên Vương Nhất Bác cũng đã có mùi thơm. Tiêu Chiến tìm bia ra bưng lên bàn, có thể chính thức bắt đầu bữa ăn. Sau khi đoàn người ngồi xuống, Tiêu Chiến cười nhìn Vương Nhất Bác một cái. Nhận được ánh mắt của cậu, Vương Nhất Bác khẽ nhếch khóe môi: " Muốn nói cái gì thì nói." Nghe thấy lời của hắn, mọi người nhao nhao nhìn về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cầm chén rượu nâng lên: " Đầu tiên trong khoảng thời gian này cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi và Nhất Bác, cũng cảm ơn mọi người nguyện ý tin tưởng anh ấy, tiếp theo hy vọng chúng ta vẫn hạnh phúc an khang như bây giờ, cuối cùng vì chúng ta gặp nhau mà nâng ly!" Mọi người cười và nâng ly lên, bắt đầu từ ngày này, tất cả khó khăn của quá khứ sẽ kết thúc, họ sẽ mở ra một cuộc sống tốt hơn. Sau khi ăn xong, đoàn người tự nhiên ở lại qua đêm. Sáng sớm Tiêu Chiến đã để cho 0520 dọn dẹp phòng khách sạch sẽ. Thích Vụ thu thập đồ đạc xong, phát hiện thiếu người, vừa vặn Tiêu Chiến lại đây: " Thấy Lâm Âu không?" Tiêu Chiến thành thật lắc đầu: " Hắn không ở trong phòng sao?" " Không có." Y vừa nói xong, chợt nghe Đồ Lẫm đi tới nói, " Cảnh Trực cũng không có ở đây." Tiêu Chiến nghe vậy cười nói: " Vậy xem ra chúng ta không cần lo lắng cho hắn nữa." Sau khi nói ngủ ngon với Thích Vụ Đồ Lẫm, Tiêu Chiến trở lại phòng, Vương Nhất Bác nhìn thấy cậu tiến vào: " Sao lại vui vẻ như vậy?" Vừa tiến lại Tiêu Chiến liền ôm lấy hắn: " Chính là rất vui vẻ, anh không vui sao?" " Vui vẻ." Vương Nhất Bác ôm cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên tai cậu. Bởi vì ngứa ngáy nên Tiêu Chiến rụt cổ, cười nói: " Cảnh Trực cùng Lâm Âu, bọn họ hình như..." " Ừm, bọn họ ở cùng một chỗ." " Làm sao anh biết?" Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác đã biết. Nhìn tiểu Omega làm ra biểu tình kinh ngạc, Vương Nhất Bác tiến đến bên tai cậu nói: " Lúc vừa mới trở về, nhìn thấy bọn họ hôn môi." Nhất thời Tiêu Chiến trợn tròn mắt, ý chỉ thật sao? Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng: " Không cần hâm mộ bọn họ, chúng ta cũng có thể." Dứt lời, cằm Tiêu Chiến được nâng lên, Vương Nhất Bác liền hôn xuống. Hết chap 139.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]