Edit: Điềm Điềm. Beta: Cá. ******* Sáng hôm sau, mọi người quả nhiên không thấy Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến xuất hiện ở phòng ăn. Lâm Âu nhíu mày với Thích Vụ, bộ dạng như thế nào tôi đoán đúng rồi. Thích Vụ hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay. Lâm Âu tiến lại gần, tò mò muốn biết cậu muốn nói cái gì. Chỉ nghe Thích Vụ nhỏ giọng nói: " Đừng nóng vội, cậu cũng sẽ có một ngày như vậy!" Lâm Âu mặt đỏ lên, ra vẻ tự nhiên nhìn sang một bên, làm bộ không có chuyện gì xảy ra. Thích Vụ nhìn lỗ tai đỏ bừng của hắn, cười ra tiếng. Buổi chiều Vương Nhất Bác từ phòng đi ra, trực tiếp đi quân bộ, cùng nhau đi còn có Cảnh Trực. Hắn rời không lâu, Thích Vụ nhìn Tiêu Chiến xuất hiện trong phòng ăn, cười đưa cho cậu một chén trà: " Khỏe không? " Y hỏi quá mức tự nhiên, ngược lại làm cho Tiêu Chiến không tự nhiên đứng lên, nhận lấy ly, ra vẻ trấn định gật đầu: " Rất tốt. " Nụ cười trên mặt Thích Vụ nhất thời càng sáng lạn, giơ tay vỗ vỗ bả vai cậu: " Vậy là tốt rồi." Tiêu Chiến cảm thấy đề tài này thật sự là quá kích thích, mở miệng nói: " Lâm Âu đâu?" " Phòng hương liệu." Thích Vụ vẻ mặt bất đắc dĩ phun ra ba chữ này, nhìn Tiêu Chiến cười rộ lên, " Ăn cơm đi. " " Được." Tiêu Chiến đã sớm đói bụng, cậu ngồi xuống, không lâu sau Thích Vụ liền đem đồ ăn đã chuẩn bị đặt ở trước mặt cậu, sau đó kéo ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cậu: " Kế tiếp có tính toán gì không?" Tiêu Chiến lắc đầu: " Cữu cữu ở đâu, ở lại tinh cầu thủ đô, hay là tiếp tục sinh hoạt trên chiến hạm?" " Trên tàu đi, đã quen rồi, bất quá ta sẽ đi thăm con." " Con cũng sẽ đến thăm cữu cữu." Hai người nhìn nhau cười, chuyện này cứ như vậy định ra. •••52Hz••• Phòng thẩm vấn ở Quân khu, Tiêu Chinh nhìn Vương Nhất Bác đi vào, trong lòng cư nhiên không hiểu sao lại rất bình tĩnh, không có loại cảm xúc khi nhìn thấy đối phương như trước kia, nóng nảy hận không thể giết chết đối phương, phảng phất như đã nhận mệnh. Vương Nhất Bác kéo ghế ngồi xuống trước mặt gã: " Có chuyện gì muốn nói, hoặc là muốn hỏi sao?" Thái độ của Vương Nhất Bác vẫn rất nhạt rất lạnh. Trước kia Tiêu Chinh sẽ cảm thấy loại người như Vương Nhất Bác không có trái tim, sẽ không có chuyện gì có thể khiến hăn ta để ở trong lòng, nhưng bây giờ gã thấy rõ ràng, Vương Nhất Bác gắt gao nắm chặt những thứ hắn ta quan tâm trong tay, những thứ còn lại tất cả đều là giả dối mà thôi. " Tinh Huân cùng 3000 binh sĩ ngươi làm sao đem bọn họ che dấu được?" Tần Tinh Lan ngước mắt lên, ánh mắt màu vàng nâu rơi trên mặt Tiêu Chinh: " Hệ thống trên tàu Tinh Huân được trang bị thiết bị che chắn thế hệ mới." Đối với đáp án này cũng không có bất ngờ, Tiêu Chinh cười rộ lên: " Ngược lại phù hợp với tính tình của ngươi, mọi việc đều sẽ lưu lại một đường lui, vậy ngươi một mình trở lại có thực sự bị thương không?" " Tinh Thần Trì sụp đổ, thời kỳ xao động đã bán thú hóa." Vương Nhất Bác nói tới đây bỗng nhiên dừng lại. Ngay khi Tiêu Chinh cho rằng lời nói của hắn đã dừng lại ở đây, Vương Nhất Bác bỗng nhiên bật cười " Nhờ Bệ hạ nguyện ý ban Tứ điện hạ cho ta, bằng không có thể thật sự sẽ chết." Tiêu Chinh hoàn toàn không nghĩ tới lời sau lại là giọng điệu khoe khoang này, một chữ thao thiếu chút nữa thốt ra. Thấy biểu cảm của Tiêu Chinh bày ra, Vương Nhất Bác cười, đáy mắt lạnh lùng từ trước đến nay, giống như băng tuyết hòa tan, chỉ còn lại ôn nhu. Trong lúc nhất thời Tiêu Chinh bỗng nhiên không biết nói cái gì cho phải. Bát cơm chó này có chút bất ngờ không kịp đề phòng. Không muốn thừa nhận mình có chút hâm mộ, Tiêu Chinh ra vẻ tự nhiên ho một tiếng: " Phủ Nguyên soái có phải cũng được trang bị thiết bị che chắn hay không?" Bằng không lúc trước Vương Nhất Bác đột nhiên xuất hiện ở phủ Nguyên soái, bọn họ có thể phát hiện trước tiên, nói như vậy... có lẽ tất cả sẽ không phát sinh, nhưng nghĩ đến Tiêu Đỉnh, gã lại bắt đầu không xác định. " Có câu hỏi nào khác ngoài vấn đề này không?" Hiển nhiên lại hỏi vấn đề này khiến Vương Nhất Bác cảm thấy đối phương có chút khuyết tật trí tuệ. Tiêu Chinh nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác một chút rồi nghiêm túc nói: " Chúc mừng ngươi, vị trí đó là của ngươi, Vương Nhất Bác." Nghe thấy những lời này, Vương Nhất Bác cười khẽ một tiếng, đứng dậy, nhìn gã từ trên cao xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch: " Ai nói cho ngươi biết, ta sẽ ngồi ở vị trí đó. " Sau khi dứt lời Vương Nhất Bác cũng không có ý giải thích những lời này, mà xoay người trực tiếp rời đi. Nhìn theo thân ảnh hắn rời đi, Tiêu Chinh tràn đầy vẻ kinh ngạc. Phát sinh nhiều chuyện như vậy, gã cho rằng đã đủ hiểu rõ Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ mới biết, gã vẫn không hiểu hắn ta. Cuối cùng người ngồi ở vị trí đó là ai, Vương Nhất Bác không nói, nhưng gã cũng đã đoán biết được đáp án. Rất điên cuồng, lại rất phù hợp với tính cách của Vương Nhất Bác Sau đó không lâu, phiên tòa xét xử Đại điện hạ Tiêu Chinh sẽ diễn ra sau đó. Đến đây, tất cả mọi thứ đã kết thúc. Đồ Lẫm ở cửa nhìn Vương Nhất Bác đi ra từ phòng thẩm vấn quân khu, nghênh đón nói: " Đều chuẩn bị theo ý cậu, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu." " Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Vương Nhất Bác nhếch khóe môi, cười vô cùng dịu dàng. Đồ Lẫm thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu: " Làm như vậy sẽ không hối hận chứ?" Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn anh: " Lúc trước khi đẩy Thích Vụ ra, cậu đã từng nghĩ đến việc hối hận chưa?" " Lúc đó không có, nhưng sau đó tôi hối hận rồi." Đồ Lẫm khoe một hàm răng trắng, cười rất xấu xa. Rõ ràng là đang đùa với hắn. " Tôi sẽ không hối hận đâu, an tâm." " Vậy là tốt nhất." Đồ Lẫm giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn: " Chúng ta có thể sống sót vào thời điểm đó, còn sống tốt như vậy, thật sự nhờ cậu, cám ơn." " Từ khi nào cậu trở nên giả tạo như vậy." Vương Nhất Bác cười nhẹ nhàng đụng vào bả vai anh. Hai người nhìn nhau cười, trải nghiệm trong quá khứ mặc dù không phải là rất hạnh phúc, nhưng may mắn thay, kết quả rất viên mãn. Từ quân khu trở về, Vương Nhất Bác đón Tiêu Chiến về nhà. Thu thập đồ đạc, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn Vườn Nhất Bác: " Em vừa mời bọn họ đến nhà làm khách." Vương Nhất Bác không cảm thấy bất ngờ với đề nghị của cậu, cười nói: " Nên vậy, trên đường trở về cần mua gì không?" " Không cần, trong nhà đều có." Vương Nhất Bác gật đầu: " Vậy đi thôi." Tiêu Chiến nắm lấy tay hắn, hai người cùng nhau từ trong phòng đi ra, sau khi xuống chiến hạm, liền nhìn thấy Đồ Lẫm ôm bả vai Thích Vụ, hai người đều thay quân phục ra, mặc thường phục, nếu xem nhẹ khí chất trên người, giống như là một cặp tình nhân bình thường vậy. Truyện Điền Văn Lâm Âu đứng ở một bên, nghiêng đầu nhìn thấy hai người bọn họ, lập tức trợn trắng mắt: " Trái một đôi, phải một đôi, sao tôi lại lóe sáng như vậy!" Thích Vụ giơ tay vỗ vỗ bả vai hắn: " Tôi gửi tin nhắn cho Cảnh Trực, anh ta một hồi sẽ tới, đừng nóng vội." Nghe thấy Thích Vụ nói đến Cảnh Trực, Lâm Âu nhất thời đỏ mặt, cố gắng chống đỡ nói: " Ai nói tôi sốt ruột, lên xe, lên xe!" Thấy thế Tiêu Chiến nhịn không được cười rộ lên. Đoàn người trở lại phủ Nguyên soái, vừa xuống xe liền nhìn thấy Cảnh Trực đứng ở bên cạnh xe bay chờ bọn họ, hôm nay Cảnh Trực không mặc quân phục, thoạt nhìn thiếu đi vài phần sắc bén. Nhìn thấy Lâm Âu từ trên xe đi xuống, mặt mày Cảnh Trực trong nháy mắt mang theo ý cười, tự giác đi qua. Lâm Âu nhìn thấy anh tới, hai má nóng lên, muốn khắc chế một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được cười nói: " Sao anh lại đến sớm như vậy?" Thích Vụ nhẹ nhàng ho một tiếng, Lâm Âu trong nháy mắt mặt càng đỏ lên. Tiêu Chiến ở phía sau cười tủm tỉm nhìn bọn họ, cữu cữu như vậy thật sự rất tốt! " Chúng ta mau đi vào đi." Tiêu Chiến cười đi lên trước, đem hệ thống an ninh của cửa chính giải trừ. Nghe hệ thống an ninh phát ra: " Chào mừng về nhà, thưa chủ nhân." 0520 đi theo Tiêu Chiến, dùng âm thanh loli đáng yêu hét lên: " Về nhà, về nhà!" Đoàn người tiến vào, nhìn thảm thực vật tươi tốt cùng nhà kính trong sân viện, Cảnh Trực là người duy nhất từng đến đây, nhịn không được nói: " Thay đổi thật lớn nha!" "Trước kia không phải như thế này sao?" Lâm Âu tò mò hỏi. " Lần trước tới, còn trơ trụi một mảnh, hiện tại quả thực thay đổi rất lớn." " Phía trước còn có ôn tuyền." Lâm Âu chạy ra phía trước nhìn, lúc nhìn thấy ôn tuyền, nhịn không được kinh hô ra tiếng. Thích Vụ cùng Đồ Lẫm lại đây, liếc nhau ăn ý không mở miệng. Một hồ đá ôn tuyền này, đều là bọn họ lấy tới. " Cái nhà kính này, tôi có ấn tượng, là Tứ điện hạ tự mình thiết kế có đúng hay không, tôi nhớ rõ lúc cậu thiết kế đã livestream." Nghe lâm Âu nói lời này, Tiêu Chiến cười gật đầu: " Không nghĩ tới anh cái này đều nhớ rõ." " Đương nhiên rồi, livestream của cậu tôi đều xem." " Chúng ta lát nữa làm cái gì ăn, ta đến hỗ trợ!" Thích Vụ nói xong cởi áo khoác, xắn tay áo lên chuẩn bị làm một trận. Lâm Âu yếu đuối giơ tay lên: " Tôi cũng có thể giúp đỡ, nhưng tôi không đảm bảo có thể làm tốt!" Tiêu Chiến cong mắt lại: " Thịt nướng và lẩu, thế nào?" Cả hai đều rất thích hợp để ăn khi nhiều người, nó cũng thuận tiện. " Được rồi, tôi đến hỗ trợ rửa rau." Lâm Âu nghe vậy lập tức giơ tay lên, có ý sợ mình chậm, sẽ bị đá đi. Vương Nhất Bác thay quần áo đi ra: " Tôi sẽ nướng thịt. " Nghe hắn nói như vậy, Tiêu Chiến cười rộ lên: " Cái này chúng em sẽ không cùng anh cướp, đồ đạc còn ở chỗ cũ." " Được." Vương Nhất Bác cười đáp một tiếng, xoay người đi lấy giá nướng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]