Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*********
Lúc Tiêu Chinh tự mình trở về, liền bắt gặp người to lớn đang chờ ở cửa.
Đối phương tràn đầy hưng phấn nhìn gã đi tới: " Hắc, cùng Thích Vụ nói xong chưa, thu phí như thế nào? "
" Trong vòng ba năm, mỗi đêm trước mười giờ không được phép tan tầm."
" Oa, ngươi nhất định cùng Thích ca làm ăn lớn." Vẻ mặt người to lớn khoa trương, làm cho Tiêu Chinh càng thêm phiền lòng, " Y dùng thời gian làm phí, y có thể đạt được chỗ tốt gì? "
" Y làm sao có thể không có chỗ tốt, giờ làm việc của ngươi sẽ chuyển thành của y, như vậy y có thể không cần làm việc, đây chẳng lẽ không phải là chỗ tốt sao??"
Tiêu Chinh hoàn toàn không nghĩ tới còn có thể như vậy: "......."
Người to lớn thấy vẻ mặt khó có thể tiếp nhận của hắn, săn sóc vỗ vỗ bả vai gã, ta biết trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận được, nhưng ai bảo người ta có năng lực, chúng ta hâm mộ cũng không được, phàm là chúng ta có năng lực đặc thù gì, cũng hoàn toàn có thể giống như cậu ta dùng thời gian bàn việc làm ăn.
" Người phía trên sẽ không quản sao?"
" Ý ngươi là những quân nhân kia?" Người to lớn cười nhạo một tiếng, " Chỉ cần có người làm việc cho bọn họ là được, về phần là ai họ quan tâm sao, dù sao những người như chúng ta cũng chạy không thoát?"
Cùng người to lớn nói chuyện phiếm Tiêu Chinh đã hiểu được ý nghĩa tư cách lão làng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-ga-the-cua-dai-su-tu-nguyen-soai/1027266/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.