Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
Kể từ khi thỏa thuận với đối phương, An Liệt Ninh vẫn không yên tâm.
Một mặt cảm thấy mình đã lựa chọn chìm thuyền, vô luận kết quả như thế nào cũng nên tiếp nhận. Một mặt lại cảm thấy mình rất ngu xuẩn, đối phương cái gì cũng không tiết lộ cho y, lại ngây ngốc liền tự mình đưa lên, quay đầu đi đối phương không vì y làm việc, y cũng không biết đi tìm ai.
Điều này làm cho An Liệt Ninh rất lo lắng, đến nỗi y không có tâm tư ăn uống trong những ngày này.
" An Liệt Ninh, có người đến thăm ngươi, giới hạn thời gian 30 phút, nắm chặt thời gian."
An Liệt Ninh sửng sốt một chút, không biết lúc này ai sẽ đến thăm y, bạn bè của y vốn không nhiều lắm, lại không có thật lòng với nhau.
Trước khi xảy ra chuyện, bởi vì thân phận của y mới tiếp cận, khen ngợi y, khi y gặp chuyện không may, những người này so với bất luận kẻ nào biến mất còn nhanh hơn.
Lại nhớ tới Nhị điện hạ, nhưng rất nhanh đã bị An Liệt Ninh phủ định, bởi vì Tiêu Khải tìm y tuyệt đối sẽ không phiền toái như vậy.
Ngay khi An Liệt Ninh rối rắm khách đến là ai, cánh cửa đóng chặt từ bên ngoài đẩy ra, sau đó một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt cậu.
Hốc mắt An Liệt Ninh lập tức đỏ lên, môi khẽ run lên: " Phụ thân! "
An Hùng nghe thấy tiếng gọi này, ánh mắt lập tức ôn nhu: " An Liệt Ninh, con vẫn tốt chứ?"
" Con hiện tại phi thường tốt, chưa từng tốt như giờ phút này." An Liệt Ninh không đè nén chính mình, nhào về phía An Hùng, " Phụ thân, ngài thật sự không sao chứ? "
" An Liệt Ninh, là con làm đúng không?"
An Liệt Ninh không giấu diếm, gật gật đầu: " Xem ra đối phương cũng không có lừa gạt con, ngài thật sự tốt rồi."
Nói như vậy, An Liệt Ninh không nhịn được cười rộ lên.
An Hùng đưa tay sờ sờ đầu y: " Vất vả cho con. "
" Con không vất vả, chỉ cần phụ thân có thể tốt là được."
" Vì thế hy sinh An gia cũng được phải không?" An Hùng nhìn y.
Trong nháy mắt làm cho An Liệt Ninh khẩn trương lên, " Phụ thân, con..."
" An Liệt Ninh, đừng khẩn trương, ta không phải đang trách cứ con, ta là muốn xác nhận một chút, con đã chuẩn bị tốt mất đi chỗ dựa An gia này chưa?"
" Ảnh hưởng đến phụ thân sao?"
" Có lẽ thế, nhưng ta có thể chịu được."
" Vậy con cũng có thể."
" Con đã trưởng thành rồi, An Liệt Ninh. "
Một khắc những lời này kết thúc, cửa đột nhiên bị đẩy ra, tiếp theo chợt nghe thấy: " Ha, trùng hợp như vậy, thì ra An gia chủ cũng ở đây. "
Tiêu Khải nhìn An Hùng đứng trong phòng, con ngươi đen lộ ra lãnh ý.
Đối với sự xuất hiện của Tiêu Khải ở đây, ngoại trừ An Liệt Ninh khẩn trương kéo góc áo An Hùng ra, An Hùng dường như cũng không ngoài ý muốn.
" Nhị điện hạ an khang."
" A, An gia chủ cũng an khang, gần đây còn nghe nói ngài bị bệnh, hiện tại xem ra lời đồn có chút không đúng."
" Thì ra Nhị điện hạ cũng sẽ tin tưởng lời đồn, ngài tới đây tìm An Liệt Ninh có chuyện gì sao?"
" Đương nhiên có việc." Tiêu Khải nói xong ánh mắt dừng trên người An Liệt Ninh, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, " Xem ra trong khoảng thời gian này, An Liệt Ninh thiếu gia tìm được đối tác mới, không biết ta có vinh hạnh biết thân phận đối phương hay không. "
Gã nói trực tiếp, chính là không muốn cho An Liệt Ninh đường lui, lúc này gã bị người ta sắp đặt, tức giận bùng lên, nếu không phải mấy năm tu luyện khiến gã còn bảo trì bình tĩnh, đã sớm đem An Liệt Ninh nhốt vào phòng thẩm vấn điều tra thật kỹ.
Đối với thân phận Omega của y, gã căn bản sẽ không để vào mắt.
Gã có rất nhiều thủ đoạn có thể làm cho y phải mở miệng.
Nên biết, gã và Tiêu Chinh cũng không giống nhau.
" Ta không biết đối phương là ai, nhưng ta có thể đem diện mạo của đối phương nói cho Nhị điện hạ, chỉ hy vọng Nhị điện hạ không làm khó chúng ta." Nghe An Liệt Ninh giao dịch với Tiêu Khải, An Hùng nhìn y một cái, trong lòng lại cảm thán, An Liệt Ninh khác rồi.
Không nghĩ tới An Liệt Ninh lại như thế, Tiêu Khải híp mắt: " Ngươi trở nên thông minh rồi! "
An Liệt Ninh nhún vai: " Đối phương lại không bảo ta đừng nói cho người khác biết, huống chi thỏa thuận ta đã đạt được."
" Ngươi thật đúng là để cho ta nhìn với cặp mắt khác xưa, ta sẽ phái người tới đây." Tiêu Khải bỏ lại những lời này, cũng không nhiều lời, trực tiếp mở cửa rời đi.
Lúc Tiêu Khải vừa đi, An Hùng nhẹ giọng hỏi: " Không có vấn đề sao? "
" Còn có thể có vấn đề gì, thảm nhất cũng chính là như vầy thôi." Y đã suy nghĩ rõ ràng về tất cả mọi thứ.
Tiêu Khải rất nhanh đã phái người tới, An Liệt Ninh đem ngoại hình của đối phương nói cho người đó, rất nhanh hình tượng của đối phương liền xuất hiện trước mắt mọi người, nhưng trải qua hệ thống sàng lọc, kết quả thu được toàn bộ là không tra được người này.
Tiêu Khải biết tin tức, phát ra một trận lửa giận, bất quá lại cảm thấy chuyện này rất bình thường, dù sao đối phương nếu không có bất kỳ chuẩn bị nào, mới có thể làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là người đàn ông này là ai?
Tại sao lấy được chứng cứ lại chậm chạp không công bố ra?
Tiêu Khải híp mắt, đối tượng khiến gã hoài nghi nhất chính là Vương Nhất Bác.
Nhưng lại cảm thấy không có khả năng, bởi vì Vương Nhất Bác nếu phế bỏ Tiêu Chinh, không phải gián tiếp cho gã một sự giúp đỡ lớn sao?
Gã không cảm thấy Vương Nhất Bác sẽ tốt bụng như vậy.
Không phải hắn còn có thể là ai?
Sau khi loại trừ Vương Nhất Bác, nội tâm Tiêu Khải xuất hiện một loại khủng hoảng, loại khủng hoảng này xuất phát vì không biết.
Người ẩn nấp trong bóng tối này, Tiêu Khải có chút e ngại, mục đích của đối phương là gì, vì sao sau khi lấy được chứng cớ cái gì cũng không làm?
Về điểm này, An Hùng và An Liệt Ninh lúc này cũng đang suy nghĩ.
Sau khi đối phương lấy được chứng cớ, vì sao không có trước tiên phơi bày ra ngoài?
Chính xác thì hắn muốn làm gì?
•••52Hz•••
Cơm tối, Tiêu Chiến ở trong nhà kính chuẩn bị thịt nướng, rửa thịt xiên xong phết nước sốt, nhẹ nhàng một cái hương vị liền phi thường hấp dẫn người khác.
Vương Nhất Bác đẩy cửa ra, liền nhìn thấy 0520 đứng ở cửa chờ hắn, ngẩng đầu dùng màn hình hiển thị đối diện với hắn: " Sư tử lớn, chủ nhân đang ở nhà kính chờ anh nha!! "
" Tối nay ăn gì?" Trong mắt Vương Nhất Bác nổi lên ý cười, trên thực tế hắn đã ngửi thấy mùi thì là trong không khí.
" Tôi không nói cho anh biết, anh tự mình đi xem đi nha!" 0520 nói xong, bước chân ngắn, cũng không đợi hắn, tự mình chạy trước.
Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác tiến vào, động tác trên tay cũng không ngưng lại: " Đã trở lại? "
" Ừm." Vương Nhất Bác đáp một tiếng, cởi áo khoác đi rửa tay, sau khi trở về ngồi xuống đối diện Tiêu Chiến, tự nhiên đưa tay tiếp nhận dụng cụ trong tay cậu, " Để tôi. "
Tiêu Chiến cũng không tranh giành với hắn, dù sao ở khoảng thịt nướng, cậu cũng chưa từng ăn qua ai có tay nghề tốt hơn Vương Nhất Bác.
" Anh nướng đi, em đi cắt chút hoa quả, à, bia anh muốn uống lạnh hay là bình thường?"
Vương Nhất Bác nâng con ngươi lên nhìn cậu: " Uống bia sao? "
" Không uống sao?" Tiêu Chiến chớp chớp mắt, " Thịt xiên nướng phối hợp với bia, tuyệt vời. "
Vương Nhất Bác bị những lời này của cậu chọc cười: " Không thể tham uống nha! "
Nghe đối phương nói như vậy, hai má Tiêu Chiến xoáy cái liền đỏ lên: " Biết rồi, cam đoan không uống nhiều, được chưa! "
Vương Nhất Bác lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ lại cưng chiều.
Tiêu Chiến cảm thấy mình có phải trong lòng Vương Nhất Bác đã trở thành hình tượng sâu rượu hay không?
Cậu thật sự chỉ vì bầu không khí này mới uống, à, ngày hôm qua lúc cậu hẹn hò hình như cũng uống, đưa tay đỡ trán, xong rồi hình tượng bị hủy rồi.
Cùng cậu đi ra, 0520 thấy thế nhịn không được dùng thanh âm loli đáng yêu nói: " Chủ nhân trán cậu làm sao vậy, vì sao phải đỡ? "
" Bởi vì hình như tôi đã làm một việc không quá tốt."
" Chuyện gì không tốt, 0520 có thể giúp chủ nhân xử lý."
"...... Quên đi tôi có thể tự giải quyết. "
" Chủ nhân không cần khách khí với 0520^ – ^."
Tiêu Chiến: Đây thật không phải là khách khí!!!
Khi Vương Nhất Bác đặt thịt xiên nướng sang một bên, chợt nghe thấy thiết bị quang não trên cổ tay truyền đến thông báo: Nhị điện hạ Tiêu Khải muốn kết nối video, xin hỏi có chấp nhận hay không?
" Tiếp nhận."
Theo thanh âm của hắn hạ xuống, thân ảnh Tiêu Khải xuất hiện, phảng phất như người thật.
Động tác trên tay Vương Nhất Bác không ngừng, chỉ dùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng hỏi: " Nhị điện hạ, có việc gì không? "
Video vừa kết nối, điều vừa nhìn thấy khiến Tiêu Khải lộ ra vẻ khiếp sợ, cho dù là gã sớm đã biết chuyện Vương Nhất Bác biết nấu cơm, nhưng mỗi lần nhìn thấy, lực xung kích này vẫn rất kích thích. Huống chi lúc này đây, Vương Nhất Bác không phải ở trong phòng bếp nấu cơm, không biết đang nướng thịt xiên ở đâu?
Đường đường là Nguyên soái Đế quốc, cư nhiên đang nướng thịt xiên?
Hết lần này tới lần khác thần sắc Vương Nhất Bác quá tốt, cho dù việc này hoàn toàn không tương xứng với thân phận của hắn, cũng vẫn không phá hư khí chất của hắn, ngược lại làm cho người ta cảm thấy ngay cả chuyện nướng thịt xiên này, hắn làm cũng giống như tranh vẽ, tràn ngập mỹ cảm.
Thật là ghen tị.
" Nguyên soái đại nhân đang ăn cơm sao?"
" Còn chưa bắt đầu."
"... Nguyên soái các hạ có biết thân thể An Hùng đã khôi phục không? "
" Vừa nghe nói."
Thanh âm Vương Nhất Bác nghe có vẻ không có gì phập phồng, khiến Tiêu Khải trong nháy mắt có chút không chắc chắn, hắn nghe gã nói, hay là trước đó đã nghe nói.
" Ngài nghĩ gì về điều này?"
" Không có ý kiến, Nhị điện hạ chỉ cần làm việc của mình là được rồi."
Động tác trên tay Tần Tinh Lan không ngừng, nói chuyện rất qua loa.
Chỉ là với một câu nói này, không khó để Tiêu Khải nghe ra ý nghĩa thật sự trong lời nói của hắn. Vương Nhất Bác hoài nghi chuyện này là do gã làm, đối với chuyện này gã cũng không bất ngờ, dù sao Tiêu Chinh ngã xuống người trực tiếp hưởng lợi chính là gã.
" Không nghĩ tới Nguyên soái ngài cũng sẽ nghe lời đồn, chuyện này không phải ta làm, lần này cùng ngài nói chuyện, cho rằng ngài ít nhiều sẽ biết một chút."
" Xin lỗi, không giúp được Nhị điện hạ."
" Nguyên soái không cảm thấy người này rất đáng sợ sao, ta căn cứ vào manh mối mà An Liệt Ninh cung cấp, tiến hành điều tra người giao dịch lần này với y, kết quả điều tra lại không có người này, ngài cảm thấy trong tình huống nào, sẽ xuất hiện kết quả như vậy?"
" Người chết, hoặc là không phải là công dân Đế quốc."
" Hai loại này ta cảm thấy đều không phải, sau lưng hắn nhất định có một người cầm lái phi thường khổng lồ, loại địa phương như Viện kiểm duyệt không phải người nào cũng có thể đi vào, Nguyên soái thấy sao?"
" Nhị điện hạ nói rất đúng!"
" Nguyên soái không lo lắng sao, đối phương đang trong tối, chúng ta đang ngoài sáng?"
" Nhị điện hạ nếu lo lắng, có thể điều tra kỹ lưỡng Viện kiểm duyệt, nếu có nhu cầu quân đội có thể ra mặt trợ giúp."
"...... Vẫn là quên đi, quá mức khoa trương sẽ đả thảo kinh xà." ( đánh cỏ động rắn)
" Tất cả đều dựa vào ý nguyện của Nhị điện hạ."
" Ngoại trừ chuyện này, Nguyên soái cảm thấy hiện tại đã đến lúc tìm ra chủ tiệm Đào Hoa Viên chưa, hiện giờ xem ra, thời kỳ xao động của An Hùng có thể chữa khỏi, cùng vị này không thoát khỏi liên quan, rất có thể hắn chính là chủ mưu phía sau màn."
" A, chỉ dựa vào điểm này tựa hồ chứng cớ không đủ, tìm ra xong, Điện hạ tính toán nghiêm hình bức cung sao?"
" Vậy cái gì cũng không làm sao?"
" Ta không biết, toàn bộ đều dựa vào ý nguyện của Nhị điện hạ."
Hiển nhiên Vương Nhất Bác sẽ không giúp gã đưa ra chủ ý, đang nói nghe thấy động tĩnh bên Vương Nhất Bác, là giọng Tiêu Chiến.
" Đang nói chuyện phiếm với Nhị hoàng huynh sao? "
" Ừm, những thứ này nướng xong rồi, em ăn đi."
Nghe Vương Nhất Bác dùng giọng điệu ôn nhu hoàn toàn khác với gã, Tiêu Khải chịu không nổi trợn trắng mắt: " Sẽ không quấy rầy Nguyên soái cùng Tứ đệ dùng cơm nữa, ta sẽ tự mình nghĩ biện pháp. "
" Được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.