Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*************
Ngồi trên xe bay, Vương Nhất Bác nhớ lại những lời Quốc Vương đã nói tối nay.
Nhìn như không có mục đích gì, kì thực tất cả đều là đang thăm dò thái độ của hắn đối với chuyện Tiêu Chinh kéo bè kết phái, tham ô nhận hối lộ.
Sợ sau lưng hắn sẽ làm ra chuyện gì tổn thương Tiêu Chinh, có thể nói là hao tâm tổn sức.
Chỉ là, Vương Nhất Bác nhếch khóe môi, đáy mắt xuất hiện hàn ý lại rất nhanh bởi vì nhớ tới cái gì đó mà hòa tan, lộ ra ý cười.
Chuyện đúng nhất mà Quốc Vương đã làm chính là đưa Tiêu Chiến đến bên cạnh hắn.
Chỉ vì điểm này, hắn cảm thấy mình dường như còn có thể nhẫn nại thêm một chút.
Xe bay chạy vào phố Trung Tâm phồn hoa, ánh đèn chói mắt thắp sáng đêm tối, Vương Nhất Bác lại thờ ơ với bầu không khí náo nhiệt, một lòng chỉ muốn trở về nhà.
Kiến trúc quen thuộc xuất hiện, con ngươi của Vương Nhất Bác dần dần ấm lên.
Dừng xe lại, Vương Nhất Bác đẩy cửa ra, liền nhìn thấy tiểu Omega mặc áo bông thật dày đứng ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vùi vào cổ áo, đôi mắt đen lẳng lặng rơi trên người hắn.
Ánh đèn treo trên mái hiên chiếu lên người cậu, ấm áp mềm mại mang theo sương mù, có chút không chân thật.
Vương Nhất Bác có một loại cảm giác sau một khắc, người trước mắt sẽ biến mất.
Nhìn vị Alpha cả người khí lạnh hướng cậu đi tới, con ngươi đen của Tiêu Chiến phản chiếu ý cười: " Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-ga-the-cua-dai-su-tu-nguyen-soai/1027253/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.