Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**************
Thích Vụ ngồi xuống, Lâm Tiểu Tiền đang ở khu bình luận trên tin tức ăn dưa.
Thấy y hắn liền kể:" Này, An Liệt Ninh phơi bày Đại điện hạ kết đảng riêng, tham ô nhận hối lộ, đây là muốn làm gì, có chút kích động nha, tôi hối hận trước đó không có ngồi xổm xem phát sóng trực tiếp!! ]
Nghe trong giọng nói của hắn lộ ra tràn đầy hưng phấn, Thích Vụ tiến lại gần nhìn quang võng ba chiều chiếu ra: " Đây là đâm đao sau lưng Đại điện hạ, có oán thù gì vậy? "
" Không biết, nhưng cậu không cảm thấy kích thích sao, nghe nói Đại điện hạ hiện tại ở biên vực, nước xa không cứu được lửa gần, hắn hiện tại trở về cũng không giải quyết được vấn đề, không biết hắn phải làm sao mới tốt?"
" Đúng vậy, không biết hắn muốn làm sao bây giờ." Thích Vụ nghĩ đến Tiêu Chinh hiện giờ còn ở trên chiến hạm dựa vào lao động đổi lấy thức ăn, rất có khả năng còn không biết chuyện này, cũng không khỏi có vài phần tò mò, nếu hắn biết, sẽ làm như thế nào.
" A, món cá nướng này làm ngon hơn trước rất nhiều, nước sốt nhiều hương vị quả nhiên tốt."
Lâm Tiểu Tiền thu quang võng lại, cắn một miếng cá nướng, hài lòng gật đầu.
Thích Vụ đem con của y ăn vào bụng, uống miếng nước nói: " Bên này có thể chèo thuyền được không, hôm khác chúng ta đến chèo thuyền đi. "
" Cậu thích thì tự mình đến chèo thuyền đi, tôi có thể ở trên bờ cổ vũ cho cậu, nhưng tôi thì thôi, tôi say sóng, nhìn thời gian dài tôi liền muốn nôn!"
" Tật xấu này của cậu thật mới lạ nha." Thích Vụ cười vỗ vỗ bả vai hắn, cười trêu ghẹo, bỗng nhiên thiết bị quang não trên cổ tay chấn động, Thích Vụ mắt đen đảo qua, nhìn số điện thoại quen thuộc, nụ cười dần dần biến mất.
Lâm Tiểu Tiền đem cảm xúc của y thu hết vào đáy mắt nhẹ giọng hỏi: " Làm sao vậy, tiểu tình nhân của cậu gửi tin nhắn cho cậu sao? "
" Coi như là vậy đi."
" Vậy cậu không có ý định nhận sao?"
" Ừm, trong lúc tôi sửa sang lại tâm tình, cũng không muốn có liên hệ gì với anh ta."
" Vậy cậu không sợ anh ta cùng người khác chạy trốn sao?"
Thích Vụ một lần nữa cười rộ lên: " Đó không phải là vừa vặn cho tôi sao? "
Ở bên này Đồ Lẫm nhìn thiết bị quang não không hề phản ứng, cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn nào, nếu Thích Vụ sau khi rời đi còn giữ liên lạc với anh thì anh mới có thể cảm thấy ngoài ý muốn.
Khẽ thở dài, nói với phó quan bên cạnh: " Sự tình đã được sắp xếp chưa? "
" Đã an bài xong rồi."
" Ừm, tùy thời báo cáo tình huống."
" Vâng."
Sau khi chiến hạm một lần nữa rời khỏi Thiên Mã Tinh, Tiêu Chinh lại sống cuộc sống dựa vào lao động đổi lấy thức ăn như trước.
Một thời gian dài, gã liền có chút lý giải, vì sao mỗi lần dừng chân, những người này đều tranh giành đi làm việc, ngoại trừ đùi gà ra, xuống thuyền là cách duy nhất để có được tự do.
Trên chiếc chiến hạm dài dằng dặc không có điểm kết thúc này, những lần như thế trở thành chuyện đặc biệt trân quý.
Thừa dịp mọi người rửa mặt xong trở về phòng nghỉ ngơi, Tiêu Chinh mới cầm quần áo đi vào phòng tắm lớn.
Chỉ là gã đi vào không lâu, chợt nghe thấy phòng thay quần áo cách vách truyền đến: " Hôm nay ta đi làm việc, nghe nói vị hương liệu sư cao cấp An gia kia, đem chuyện Đại điện hạ kết đảng riêng, tham ô nhận hối lộ nói ra ngoài, toàn bộ đều phát sóng trực tiếp, lúc ấy ta nghe nói thật sự hoảng sợ, công khai phơi bày hoàng thất, thật sự là một nhân vật lớn nha!"
Tiêu Chinh đứng trong phòng tắm nhất thời nhíu mày, xoay người đi đến gian phòng bên cạnh: " Các ngươi nói thật sao? "
Gã đột nhiên mở miệng, làm hai người bên trong giật nảy mình: " Loại chuyện này nói dối đối với ta có ích lợi gì. "
Tiêu Chinh nghĩ đến vị Omega An gia kia, gã cùng đối phương tiếp xúc không nhiều lắm, vì sao lại đột nhiên vạch trần chuyện của gã?
Là Tiêu Khải hay là Vương Nhất Bác đã giật dây?
Chuyện này mang đến cho Tiêu Chinh hoảng sợ rất lớn. Nhưng đồng thời cũng làm cho gã từ trong đó phát hiện ra chuyện vẫn luôn xem nhẹ.
Gã muốn biết mục đích của quân đội, quá muốn biết những người đằng sau họ là ai. Do đó xem nhẹ một ít chuyện đơn giản, mục đích của những người này giam cầm gã là gì, giam cầm Đại điện hạ Đế quốc, tội danh như vậy, cũng đủ để bọn họ diệt môn, nhưng bọn họ vẫn làm, hơn nữa không sợ hãi, vị khống chế sau lưng này tất nhiên rất cường đại.
Cho dù Tiêu Chinh không hợp với Vương Nhất Bác, nhưng chưa từng hoài nghi lòng trung thành của hắn ta đối với Đế quốc, cho nên tâm tư của gã không tin hắn ta sẽ làm ra chuyện như vậy, dù sao giam cầm gã đối với hắn ta mà nói không có bất kỳ chỗ tốt nào, cũng không dao động được địa vị hiện tại của hắn.
Chỉ có Tiêu Khải, chỉ còn Tiêu Khải mà thôi.
Nếu gã biến mất, đối với ai là tốt nhất, không ai khác ngoài Tiêu Khải.
Cho nên người điều khiển sau lưng nhánh quân đội này rất có khả năng là Tiêu Khải.
Còn một loại suy đoán chính là Tiêu Khải cùng Vương Nhất Bác liên hợp lại muốn lật đổ gã.
Đến tột cùng Tiêu Khải đã hứa với Vương Nhất Bác cái gì, mới có thể đả động đến hắn ta?
Gã không cảm thấy Vương Nhất Bác là một người dễ bị thuyết phục.
Bởi vì chuyện này đột nhiên xuất hiện, quấy nhiễu tâm tình đã dần bình ổn của Tiêu Chinh, gã ngay cả tắm rửa cũng không tắm, một lần nữa trở lại phòng đóng cửa lại bắt đầu sắp xếp những suy đoán này.
Muốn biết thêm thông tin từ nó.
•••52Hz•••
Lâm Uyên từ chỗ quản gia nghe nói Nhị điện hạ Tiêu Khải đến còn có chút ngoài ý muốn, từ phòng hương liệu đi ra, nhịn không được hỏi lão quản gia: " Được rồi, hắn tới làm gì?"
Lão quản gia lắc đầu: " Không rõ ràng lắm, có lẽ là vì chuyện của An Liệt Ninh?"
" An Liệt Ninh?" Lâm Uyên sửng sốt một chút, hoảng hốt nhớ tới hôm nay là ngày xét xử công khai, " Phiên tòa đã kết thúc rồi sao? "
" Đúng vậy."
Lâm Uyên gật gật đầu, không tiếp tục đề tài này nữa, bởi vì y đi tới phòng khách nhìn thấy Tiêu Khải đứng ở trung tâm.
" Nhị điện hạ làm sao lại đột nhiên tới đây?"
" Vừa vặn đi ngang qua, nghĩ đã lâu không gặp Lâm thúc, cố ý tới quấy nhiễu ngài một phen."
Lâm Uyên cười ý bảo lão quản gia rót trà cho hắn.
Tiêu Khải ngồi xuống nâng chén trà lên nhẹ nhàng ngửi một hơi, trong mắt nổi lên một chút thất vọng, quả nhiên trà nhà ai cũng không bằng lấy được từ chỗ Tiêu Chiến, nhẹ nhàng uống một ngụm, tư vị nhạt nhẽo, buông chén xuống.
" Lâm thúc gần đây bận cái gì? "
" Ta còn có thể làm cái gì, chính là không có việc gì thì làm chút hương liệu mà thôi, Nhị điện hạ tới đây là có việc gì?"
" Lâm thúc, quả thật là có chút việc, chuyện này cũng phải nhờ Lâm thúc. "
" Tìm ta chế tác hương liệu?"
" Thật sự là cái gì cũng không thể gạt được ánh mắt Lâm thúc. "
" Ngươi ít vỗ mông ngựa ta đi, ta ngoại trừ có thể chế tác hương liệu, còn có cái gì có thể giúp được Nhị điện hạ."
" Ở lĩnh vực hương liệu, ai còn có thể có đức cao vọng trọng như ngài."
" Ngươi bớt đi, nói chính sự đi."
" Được rồi, ta liền nói thẳng, Lâm thúc về thời kỳ xao động của Alpha gien cao cấp có biện pháp không?"
" Nhị điện hạ thật đúng là thích làm cho người ta gặp khó khăn, vấn đề này nếu ta có thể giải quyết, vậy ta đúng là muốn đức cao vọng trọng, đáng tiếc ta không giải quyết được."
" Một chút biện pháp cũng không có sao?"
" Muốn nói không có tựa hồ cũng không phải, sự kiện An Liệt Ninh bị phơi bày ra ngoài, là bởi vì cái gì Nhị điện hạ quên sao? "
" Ngài nói là vị chủ tiệm kia?"
" Cậu có thể đi tìm xem."
" Lâm thúc bên này không có tin tức sao, nhân tài như vậy, cảm thấy Công hội hương liệu sư sẽ không dễ dàng buông tha."
" Tất cả tin nhắn riêng tư đều chìm xuống biển, thời gian phát sóng trực tiếp không ổn định, tin nhắn không trả lời, lại không có một người tốt bụng không muốn lộ tên tuổi giúp chúng ta, liên lạc như thế nào, tìm kiếm như thế nào?"
Tiêu Khải: "......"
Tại sao gã đột nhiên giống như không đến giải quyết rắc rối, mà là tìm kiếm rắc rối.
Lâm Uyên tựa hồ ở chỗ này chờ gã!
" Nhị điện hạ, ta nghĩ ở trong Đế quốc, người có thể giải quyết vấn đề này của ngươi, cũng chỉ có vị này." Nói xong, Lâm Uyên tựa hồ còn ngại không đủ: " Ta tin tưởng ngươi nhất định có thể, ta coi trọng ngươi nha! "
Đến khi Tiêu Khải từ Lâm gia đi ra, vốn muốn tìm tùy thị đi làm chuyện này, nhưng sau lại nghĩ, vẫn là tự mình đi quang võng thử vận khí trước, xem có thể liên lạc với vị chủ tiệm này hay không, nếu có thể, cũng đỡ phiền toái, người biết cũng sẽ ít hơn.
Gã từ bên ngoài trở về, trên đường đụng phải Tiêu Tán.
Đối phương tựa hồ cũng là bộ dáng vừa mới trở về, nhìn thấy gã liền cười đi tới: " Nhị hoàng huynh, ngươi cũng vừa mới trở về sao, là đang vội vàng điều tra chuyện của Đại hoàng huynh? "
Tiêu Tán thẳng thắn khiến Tiêu Khải thích không nổi, cho dù trong lòng gã thật sự nghĩ như vậy, cũng không tiện để cho người ta trực tiếp nói ra. Nhìn khuôn mặt Omega tinh xảo trước mắt lộ ra vẻ hùng hổ bức người cao lãnh, không biết tại sao lại nhớ tới Tiêu Chiến, cùng là Omega, Tứ đệ lại làm cho người ta có cảm giác giống như một khối ngọc ấm áp, ôn nhu nhẵn nhụi.
" Về trễ như vậy, ngươi lại đi đâu chơi?"
" Nhị hoàng huynh cho dù ngươi không muốn trả lời vấn đề của ta, cũng không cần phải cố ý hỏi ta cái này, tất cả mọi người lưu lại chút bí mật nhỏ không tốt sao, bất quá ta nghe nói hôm nay khi ngươi phát tin tức, Nguyên soái giúp ngươi like? "
" Thu hồi tâm tư nhỏ bé của ngươi đi, hiện tại Vương Nhất Bác đã kết hôn, cho dù là ngươi muốn, phụ hoàng cũng không có khả năng không để ý mặt mũi hoàng thất thỏa mãn ngươi, không còn sớm, mau trở về nghỉ ngơi. "
Lười nói nhảm với Tiêu Tán, Tiêu Khải trực tiếp vòng qua trở về tẩm cung.
Tiêu Tán tức giận, tự nhiên bị một trận quở trách không lưu tình như vậy, hết lần này tới lần khác Tiêu Khải đúng là có vài phần chọc trúng tâm tư của y.
Phẫn nộ dậm chân, có đôi khi Tiêu Tán hoài nghi, rốt cuộc y rốt cuộc có phải là đệ đệ ruột của gã ta hay không.
Chuyện mình muốn biết không biết được nửa điểm, còn bị quở trách một trận, Tiêu Tán tức giận đến một cước đá lên bậc thang, nhất thời gập ngón chân cái, ngao một tiếng ngồi trên mặt đất.
Một màn này bị Tiêu Đỉnh đi ngang qua nghe thấy chạy tới: " Tiêu Tán, đệ làm sao vậy? "
" Tam hoàng huynh, chân ta đau!" Tiêu Tán đỏ hốc mắt, đáng thương ngồi trên mặt đất che chân.
Tiêu Đỉnh đi qua đỡ y dậy: " Sao lại như vậy? "
" Còn không phải Nhị hoàng huynh chọc ta tức giận đá một cước lên bậc thang, kết quả ngay cả nó cũng khi dễ ta!"
" Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn giống như tiểu hài tử, cùng ta nói một chút, Nhị hoàng huynh chọc ngươi cái gì? "
" Ta đã hỏi hắn Nguyên soái có phải giúp hắn like tin tức hay không, những thứ khác còn chưa nói, hắn đã nói ta thu hồi tâm tư loạn thất bát tao gì đó, còn nói ta muốn, phụ hoàng cũng sẽ không vì ta tổn thất thể diện hoàng thất mà gả ta cho Vương Nhất Bác, mấu chốt là ta cái gì cũng không nghĩ, hắn sao có thể oan uổng ta như vậy!"
" Nhị hoàng huynh nhất định là hiểu lầm, nếu ngươi có tâm với Nguyên soái, làm sao đến mức đợi đến hôm nay chứ! "
" Đúng vậy, cho nên Nhị hoàng huynh vì sao nghĩ ta như vậy chứ, vẫn là Tam hoàng huynh hiểu rõ ta nhất!"
" Đại hoàng huynh không có ở đây, Nhị hoàng huynh gần đây sự tình lại nhiều, chúng ta nên thông cảm cho hắn. "
" Ta chính là thông cảm hắn, mới muốn trấn an hắn vài câu, không nghĩ tới cả người hắn đều là gai, còn hiểu lầm ta có điều bất lương. Nếu ta có, ta hiện tại chính là Nguyên soái phu nhân, còn đến lượt tên Tiêu Chiến kia sao!"
" Lại nói tiếp, đây cũng đúng là chuyện tiếc nuối."
" Tam hoàng huynh đang thay ta thấy không đáng sao? "
" Đúng vậy, Tiểu Tán chúng ta tốt như vậy, lại hết lần này tới lần khác, ai, cũng là Nguyên soái không có phúc khí, nếu lúc trước không có một trận chiến Tinh Hải, nói vậy Ngũ đệ ngươi bây giờ sẽ sống tốt hơn, chúng ta cùng Nguyên soái cũng sẽ thân cận hơn rất nhiều, làm sao lại giống như bây giờ nhiều nghi kỵ như vậy."
" Tam hoàng huynh ngươi đừng nói nữa, là ta không có cái số này, ta không oán, chính là Nhị hoàng huynh hiểu lầm ta làm cho ta có chút khổ sở, may là Tam hoàng huynh ngươi hiểu ta, được Tam hoàng huynh trấn an, ta tốt hơn nhiều."
" Ta đâu phải trấn an ngươi, ta là thương ngươi, chân còn đau sao?"
" Tốt hơn nhiều rồi."
" Nếu đau đừng nhẫn nhịn, ta tìm người xem cho ngươi một chút."
" Không cần phiền toái, chút vết thương nhỏ này một hồi là tốt rồi, Tam hoàng huynh hôm nay lại đi thăm mẫu hậu sao?"
" Ừm, hai ngày nay thân thể mẫu hậu lại có chút không thoải mái, trái phải ta cũng không có việc gì, đi qua cùng người nói chuyện giải sầu cũng không tệ."
" Ta nói phụ hoàng chính là thiên vị, đem sự tình đều giao cho hai vị kia, lại hết lần này tới lần khác không giao cho..."
" Tiêu Tán, đệ không cần nói những lời này, phụ hoàng làm như vậy tự nhiên có đạo lý của người, ta nói như thế nào cũng bất quá chỉ là một Beta, tự nhiên so ra kém...."
" Tam hoàng huynh ngươi chính là quá tốt, bọn họ khi dễ ngươi cũng chưa bao giờ oán giận."
" Có thể có được một câu này của ngươi, ta cũng sẽ không uổng công làm Tam hoàng huynh ngươi, không còn sớm, ta đưa ngươi trở về."
" Ta tự mình trở về là được rồi."
" Ta muốn tiễn ngươi có được không."
" Được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.