Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
[ Tôi không phải hoa mắt chứ, tôi thật sự nhìn thấy Nguyên soái like??? ]
[ Nguyên soái như thế nào lại like, là đối với chuyện này tỏ vẻ ủng hộ, hay là là cổ vũ Nhị điện hạ điều tra kỹ việc này, làm sao cảm giác được quan hệ giữa Nguyên soái cùng Nhị điện hạ hình như không bình thường, ít nhất so với Đại điện hạ tốt hơn??? ]
[ Tôi phát hiện dưa này ăn tôi rất ngây thơ a, Nguyên soái đích thân like, có ý gì??? ]
[ Mấy người ở trên có cái gì không rõ, dựa theo quan hệ giữa Đại điện hạ và Nguyên soái, lúc này, Nguyên soái đi ra like không phải là rất dễ hiểu sao, hơn nữa thân là người bảo vệ Đế quốc, loại thời điểm này biểu hiện thái độ cũng không có gì xấu, ý nghĩ không thể đơn giản một chút sao???? ]
[ Tôi cảm giác đại Điện hạ đã sắp tiêu rồi, emmmm, chính là không biết lần sau khi hắn trở về, chờ hắn là hoa tươi hay còng tay!!!!! ]
[ Kỳ thật đây cũng là đang gây áp lực cho Đế quốc đi, cảm giác Nguyên soái làm việc sẽ không phải không có mục đích!!!! ]
[ Tôi hiện tại muốn biết Nhị điện hạ cùng Nguyên soái có liên thủ hay không, tôi vụng trộm suy đoán một chút, Nguyên soái là thân Nhị đảng?"
[ Mẹ mày chứ thân Nhị đảng, có thể hay không đừng há miệng liền chụp mũ lung tung, phía trên ngu xuẩn, ôm Nguyên soái đi chúng ta không hẹn gặp lại!!!!! ]
......
Nhìn tin Vương Nhất Bác like kia, Tiêu Chiến chớp chớp mắt, cũng có chút tò mò nguyên nhân mà hắn like.
Chỉ là cậu không cảm thấy Vương Nhất Bác là bởi vì quan hệ với Tiêu Chinh không tốt, thừa dịp hắn bệnh liền muốn mạng hắn.
Ăn dưa ăn đến ngu ngơ, Tiêu Chiến từ quang võng rời khỏi, tính toán lợi dụng thời gian đem mũ, găng tay đan ra, hiện tại càng ngày càng lạnh, nếu không nắm chặt cũng không kịp.
Sau khi ấn like, Vương Nhất Bác không lập tức đăng xuất quang võng, mà là chờ một chút.
Quả nhiên rất nhanh liền nhận được tin nhắn riêng của Tiêu Khải cho hắn.
" Nguyên soái đại nhân, là chân thân sao? "
" Nhị điện hạ, có việc gì?"
Nhìn phương thức nói chuyện quen thuộc, Tiêu Khải thở phào nhẹ nhõm, gã thật sự sợ Vương Nhất Bác vừa mở miệng đã nói cho gã biết vừa rồi là trượt tay, thứ mà gã suy nghĩ chỉ là tự mình đa tình.
" Nguyên soái đối với chuyện này nghĩ thế nào?"
" Trong lòng Điện hạ không có ý nghĩ sao?"
" Có, chỉ là sự tình liên quan đến huynh trưởng, không biết nên mở miệng như thế nào, Nguyên soái có đề nghị tốt không?"
" Công khai hầu tòa, Bệ hạ sẽ không thể không biết."
" Biết là một mặt, đáp lại là mặt khác, ít nhất hiện tại phụ hoàng còn chưa liên lạc với ta, trong lòng ta có chút thấp thỏm, hy vọng Nguyên soái có thể giúp ta ra chủ ý."
" Chuyện này đột nhiên xuất hiện, là thật hay giả rất khó xác định, lại có liên quan đến Đại điện hạ, Nhị điện hạ nên điều tra xác nhận thật kỹ mới có thể báo cáo cho Bệ hạ."
" Nguyên soái đại nhân nói rất đúng, đa tạ."
" Không cần khách khí, cùng dốc sức vì Đế quốc."
Sau khi trò chuyện với Vương Nhất Bác, trong lòng Tiêu Khải càng chắc chắn cùng mục đích với hắn, chính là vì muốn cho Tiêu Chinh một kích trí mạng.
Quả nhiên, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của ta.
Mặc kệ Vương Nhất Bác cuối cùng có lựa chọn trung thành với gã hay không, mục đích của bọn họ đối với việc này cũng giống nhau.
Hiện giờ sự tình bại lộ ra ngoài, Quốc Vương đến nay không có bất kỳ phản ứng gì, hiển nhiên cũng là một lần khảo nghiệm đối với gã.
Tiêu Khải không thể bởi vì phần kinh hỉ này mà làm hỏng chuyện.
" Tùy thị trưởng, chúng ta đi Viện kiểm duyệt một chuyến."
Nghe được mệnh lệnh của Tiêu Khải, tùy thị trưởng lập tức xoay người đi lấy xe, cũng không hỏi gã muốn đi Viện kiểm duyệt gặp ai.
Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn, An Liệt Ninh được đưa về Viện kiểm duyệt, vừa đến cửa, liền nhìn thấy Tiêu Khải từ trên xe bay xuống, nhếch khóe môi: " Nhị điện hạ, ta còn tưởng rằng sau này mới có thể gặp ngài. "
" Xem ra ngươi đã sớm đoán chắc chắn ta sẽ tới."
Thay vì tiếp lời, An Liệt Ninh mỉm cười và nói, " Đi vào rồi nói? "
Tiêu Khải gật đầu, đối với loại cảm giác bị hạn chế khắp nơi này phi thường không thích, lúc này lại không thể không cúi đầu.
Đi theo phía sau An Liệt Ninh đến phòng giam giữ cậu ta. Sau khi ngồi xuống, An Liệt Ninh mỉm cười và nói: " Ngài có cần ta rót cho ngài một ly nước?"
" Không cần, cám ơn, nói chính sự đi!" Tiêu Khải từ chối, " Chuyện liên quan đến Đại điện hạ, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ rõ ràng."
" Nhị điện hạ thật sự là huynh đệ tình thâm, cố ý tới đây mục đích là vì để cho ta sửa miệng sao? Nhưng lời đã nói ra, như bát hắt nước đi, ngươi muốn ta sửa như thế nào, ta sửa công chúng sẽ tin tưởng sao? Có thể nói Đế quốc vì bảo toàn Đại điện hạ, đối với ta dùng thủ đoạn không quang minh chính đại, nghi ngờ như vậy, Đế quốc cũng nguyện ý gánh vác sao?" An Liệt Ninh dứt lời, nhẹ nhàng nhếch khóe môi, tươi cười, " Huống chi Nhị điện hạ thật sự không muốn? "
" Mục đích của ngươi là gì?" Tiêu Khải giờ phút này bỗng nhiên cũng không dám khinh thường y, hiển nhiên y đem tất cả mọi chuyện tính toán xong, lại chậm chạp không có bại lộ mục đích của mình, người bọn họ phái ra điều tra, đến nay cũng không có điều tra ra cái gì.
" Mục đích đương nhiên là có, bất quá Nhị điện hạ sao không tự mình đi điều tra trước?"
" Chứng cớ nếu dễ lấy như vậy, ngươi cũng sẽ không dễ dàng nói ra, không phải sao?"
Đều là hồ ly tinh ngàn năm, mọi người còn không có âm mưu quỷ kế sao.
Bị gã hỏi như vậy, An Liệt Ninh thu hồi nụ cười trên mặt, con ngươi đen nặng nề rơi vào trên người Tiêu Khải, trong nháy mắt không khí trong phòng trở nên nghiêm túc.
Tiêu Khải kìm lòng không được ngồi thẳng người, nhìn nhau với An Liệt Ninh, chờ y mở miệng.
" Nhị điện hạ, muốn cùng ta làm giao dịch sao?"
" Ta có chỗ tốt gì?"
" Chứng cứ ngươi muốn ta đều có, nhưng ta cũng có yêu cầu."
" Yêu cầu gì?"
" Ta muốn ngươi giúp ta tìm được hương liệu sư có thể trị liệu thời kỳ xao động của Alpha gien cao cấp."
Khi An Liệt Ninh nói lời này, ánh mắt vẫn dừng trên người Tiêu Khải, tựa như không muốn bỏ qua một chút biểu tình trên mặt gã.
Tiêu Khải tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng đối với mục đích này của An Liệt Ninh, quả thật cảm thấy ngoài ý muốn.
Giai đoạn xao động của Alpha gien cao cấp.
Nói cách khác bên cạnh An Liệt Ninh có Alpha gien cao cấp xuất hiện thời kỳ xao động, là ai đây?
Nghĩ đến mấy ngày trước truyền ra tin tức An gia chủ sinh bệnh... Tiêu Khải liền hiểu ra: " Ta sẽ nghĩ biện pháp."
Nghe thấy câu trả lời của gã, An Liệt Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: " Ta muốn không phải là cố gắng hết sức, mà là nhất định, hy vọng Điện hạ hiểu được. "
" Xem ra vị Alpha này đối với ngươi mà nói rất trọng yếu."
" Điện hạ không phải đã đoán được sao, cần gì phải hỏi?" An Liệt Ninh một lần nữa cười rộ lên, " Hơi nhắc nhở một chút, nếu trong khoảng thời gian này phụ thân ta xảy ra bất cứ chuyện gì, chứng cớ ta cũng sẽ không lấy ra."
Tiêu Khải cũng cười rộ lên: " Ngươi nói có chứng cớ, muốn ta làm sao tin tưởng ngươi đây, chỉ dựa vào một câu nói của ngươi, làm sao ta có thể tin tưởng? "
" Ngươi có thể phái người đi Huy Diệu điều tra, tin tức tra được tuyệt đối sẽ không làm ngươi thất vọng."
" Ngươi không sợ trong chuyện này liên lụy An gia?"
" Ngươi cảm thấy có thể không liên lụy đến An gia sao, nhưng vậy thì như thế nào, so sánh với mạng của phụ thân ta thì An gia không đáng nhắc tới."
" Ta ngược lại có chút ngoài ý muốn, tình cảm phụ tử các ngươi cư nhiên lại tốt như vậy."
Gã từ trước đến giờ vẫn cho rằng An Hùng đối với An Liệt Ninh chỉ là lợi dụng, hiện tại xem ra cũng không phải tất cả đều như vậy.
Nhẹ nhàng cười, Tiêu Khải dậy: " Nghỉ ngơi cho tốt."
Đưa mắt nhìn theo Tiêu Khải rời đi, khí tràng quanh người trong nháy mắt tiêu tán, An Liệt Ninh chán nản ôm lấy mình.
Sau khi ra khỏi Viện kiểm duyệt, Tiêu Khải ngồi lên xe bay: " Đến nhà họ Lâm."
Thích Vụ sáng sớm tỉnh lại, mang dép lê đi ra ban công, vừa vặn nhìn thấy Lâm Tiểu Tiền đeo bản vẽ từ khách sạn đi ra hướng bến tàu bên kia.
Thích Vụ nhẹ nhàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía ánh mặt trời rực rỡ ở chân trời.
" Lâm Tiểu Tiền!"
Đột nhiên nghe thấy tiếng la hét của y, Lâm Tiểu Tiền chưa đi xa dừng lại: " A Thích, cậu thức dậy rồi à, cậu có muốn cùng tôi đến bến tàu để vẽ không? "
" Chờ tôi!" Thích Vụ hô xong hai chữ này, xoay người trở về thay quần áo xong xuống lầu cùng Lâm Tiểu Tiền đến bến tàu phụ cận.
Chờ Lâm Tiểu Tiền chống bảng vẽ lên Thích Vụ ngồi một bên nhìn đồ án trên giấy vẽ của hắn: " Cậu vẽ cảnh sắc bến tàu bên này sao? "
" Cậu đã nhìn ra rồi?" Lâm Tiểu Tiền kinh hỉ trừng mắt, bên trong tràn đầy chờ mong.
Thích Vụ chớp chớp mắt, ánh mắt một lần nữa dừng lại trên giấy vẽ, màu sắc trên đó dây dưa cùng một chỗ, nói thật y thật sự nhìn không ra hình dạng gì, sở dĩ y nói có phải là cảnh sắc bên này hay không, hoàn toàn là bởi vì Lâm Tiểu Tiền đem bảng vẽ của hắn chống ở nơi này.
" Cậu có phải theo phong cách trừu tượng?"
" Tôi cảm thấy tôi là trường phái siêu thực."
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lâm Tiểu Tiền, Thích Vụ gật gật đầu: " Được rồi, cậu vui vẻ là được rồi. "
Lâm Tiểu Tiền bị lời này của y chọc cười: " Tôi không phải là họa sĩ chuyên nghiệp, mấy tháng nay mới bắt đầu, ai, sự thật chứng minh, hình như tôi không có thiên phú gì cả. "
" Thì ra cậu cũng biết." Thích Vụ cười rộ lên, thuận thế hỏi: " Trước kia là làm gì? "
Lâm Tiểu Tiền nghiêng đầu nhìn y: " Gặp mặt chính là có duyên, cũng không cần hỏi chuyện đã qua. "
" Không thể nói nhỉ!" Thích Vụ cảm thán một tiếng, " Xem ra đều là người có chuyện xưa. "
" À, tôi không phải có chuyện gì, chủ yếu là tôi lén chạy ra, bị bắt về cũng không tốt." Lâm Tiểu Tiền gãi gãi đầu, cười khà khà.
Thích Vụ nhíu mày: " Trốn kết hôn sao? "
Lâm Tiểu Tiền mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía y, bộ dáng hỏi làm sao biết được.
" Xem ra là đoán đúng rồi."
" Cậu chơi tôi."
" Cậu cũng có thể chơi lại."
" Quên đi, câu chuyện của cậu khẳng định tương đối quanh co, tôi không muốn biết." Lâm Tiểu Tiền phất phất tay một bộ tôi rất rộng lượng, y không cần quá cảm động, chọc Thích Vụ cười rộ lên, bỗng nhiên có chút xúc động muốn nói cái gì đó.
" Lâm Tiểu Tiền không phải tên thật của cậu đúng chứ."
" Cậu nhất định phải lột áo giáp của tôi sao?"
" Tôi không lột, nhưng tôi muốn hỏi cậu một chút, liền tính cứ như vậy không trở về sao? "
" Trừ phi đối tượng kết hôn chết hoặc tìm được một đối tượng kết hôn thích hợp khác, tôi lại trở về."
" Nghe có vẻ cũng chỉ có thể như vậy, có chút thảm nha!"
" A Thích à, tôi cảm thấy miệng cậu có chút xấu nha, cậu đến bên này có phải bởi vì miệng quá độc có người đuổi giết cậu hay không?"
" Ừm, không sai biệt lắm đi, sao cậu lại thông minh như vậy, đoán một chút là trúng!"
" Vậy đúng giống nhau rồi."
Trò chuyện đến đây, hai người bỗng nhiên cười rộ lên, Lâm Tiểu Tiền ôm bụng cười đau bụng: " Cậu có cảm thấy hai chúng ta có chút nhàm chán không? "
Thích Vụ cười gật đầu: " Chính là rất nhàm chán, tôi có chút đói bụng, bên kia hình như có người bán cá nướng, cậu ăn không? "
" Tôi ăn, cậu giúp tôi mua một con đi, phải phết thêm nước tương."
" Được."
Chờ Thích Vụ mua hai phần cá nướng trở về, liền thấy Lâm Tiểu Tiền đang lướt khu tin tức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.