Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
Khát vọng tham lam trong một thời gian dài, lần này cuối cùng đã thỏa mãn, công thành xâm chiếm tất cả.
0520 yên lặng chuyển màn hình sang một bên, sau đó lại xoay người lặng lẽ đi ra ngoài.
Ngồi xuống ở trước cửa phòng, nó sẽ canh giữ thật tốt, không để cho bất cứ ai làm phiền.
Ở bên trong, Tiêu Chiến được Alpha nhà cậu hôn trấn an, khôi phục một chút thanh tỉnh. Đối mặt với đôi mắt đã chuyển màu hổ phách của Vương Nhất Bác, trái tim cậu đập thình thịch, thình thịch.
Vương Nhất Bác giơ tay nhẹ nhàng sờ lên má Tiêu Chiến hỏi lại lần nữa: " Muốn thuốc ức chế hay là anh?"
Đây là cơ hội cuối cùng.
Hiện tại nếu Tiêu Chiến hối hận muốn chọn thuốc ức chế, hắn sẽ buông bỏ.
Còn nếu là lựa chọn... hắn, vậy sau này cậu không còn cơ hội rời đi nữa.
" Muốn anh, Vương Nhất Bác, mau đến đánh dấu em đi." Tiêu Chiến thân mật cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, cảm giác khô ráo lại ấm áp, lúc dựa vào đặc biệt làm cho người ta an tâm.
Vương Nhất Bác hôn lên khóe môi cậu, trong cổ họng phát ra một tiếng khàn khàn: " Vậy thì không thể hối hận. "
" Không hối hận." Không có gì phải hối hận.
Cúc áo từ trước đã mở ra hơn phân nửa, lúc này để Vương Nhất Bác nhìn ra quyết tâm của mình, Tiêu Chiến kéo cổ áo ra, đem vị trí phía sau gáy có độ cong đẹp mắt lộ ra dưới tầm mắt của đối phương, ánh mắt có chút ngây ngô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-ga-the-cua-dai-su-tu-nguyen-soai/1027223/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.