Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
*************
Về hương liệu thấp cấp trong cửa hàng Đào Hoa Viên có thể chữa khỏi giai đoạn xao động của Alpha gien cấp thấp, sau khi lên men được nhiều người chú ý hơn. Lâm Uyên cũng bất quá chỉ là một người trong đó mà thôi.
Liên tiếp ở phòng hương liệu làm hơn một tuần, hương liệu cấp thấp lấy từ chỗ Lâm Cố đã bị y dùng hơn phân nửa, thông qua nhiều lần kiểm tra, tinh chế, đều chứng minh độ tinh khiết của hương liệu cấp thấp này trên 90%.
Ngay cả khi y không thể tin được, những con số này cũng không bị làm giả.
Dù sao y cũng không tin một lượng lớn dụng cụ của mình sẽ đồng thời xuất hiện trục trặc.
Nhìn một khối hương liệu thấp cấp còn sót lại cuối cùng, Lâm Uyên cư nhiên có chút luyến tiếc dùng hết.
Hương liệu tinh khiết hơn 90% là theo đuổi suốt đời của tất cả các điều chế sư.
Mặc dù đạt tới cấp bậc như y, cũng vẫn như cũ, độ tinh khiết tốt nhất của y chỉ là 76%.
Khoảng cách 90% độ tinh khiết hoàn toàn chênh lệch 14%, nếu như nói một con số đại biểu cho một khoảng cách, vậy y cùng vị hương liệu sư này chênh lệch 14 cái.
Y cũng là một trong Tam đại hương liệu sư cao cấp của Đế quốc.
Ở trước mặt vị này, giống như rác rưởi vậy.
Tuy rằng luyến tiếc, nhưng hương liệu tinh khiết như vậy nếu không cảm thụ được tư vị một chút, y tuyệt đối sẽ ôm hối tiếc cả đời.
Không do dự nữa, Lâm Uyên ở trên bàn lộn xộn lấy lư hương ra, đem một khối hương liệu còn lại nhét vào châm lửa.
Lúc này cả người y thoạt nhìn đều có chút điên khùng, bởi vì một tuần này không có ra khỏi phòng hương liệu, trong mắt phủ đầy tơ máu, tóc dài lộn xộn rải rác trên vai, khuôn mặt trong sáng tái nhợt không có máu, màu môi nhạt nhẽo càng làm cho y thêm vài phần bệnh khí.
Nhưng đôi mắt đen lại sáng, cả người cũng phấn khởi dị thường.
Theo hương liệu cấp thấp đang cháy, trong không khí tản ra mùi hoa tường vi nhàn nhạt, ngọt ngào ấm áp.
Lâm Uyên đứng bên cạnh bàn, mày nhíu chặt từng chút buông ra, phấn khởi trong con ngươi đen dần dần hóa thành bình tĩnh.
Bàn tay đặt trên bàn chậm rãi buông ra, cơ bắp toàn thân căng thẳng cũng buông lỏng xuống.
Một lúc sau, Lâm Uyên ngồi xuống ghế, đôi mắt đen nhìn về phía ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, trong đầu hiện ra một mảng lớn hoa viên tường vi nở rộ, sắc tường vi màu đỏ đẹp đến nồng đậm lại nóng bỏng.
Y nhịn không được đón gió, chạy trong hoa viên tường vi đỏ, gió mát xuyên qua đầu ngón tay, thích ý nhắm mắt lại, hưởng thụ thời khắc an nhàn...
Lâm Tiêu từ bên ngoài đi vào, nghĩ đến chuyện đáp ứng Hạ Y, trực tiếp đi đến phòng hương liệu.
Anh không phải là người hay rối rắm, cũng không có ý định dựa theo Hạ Y nói giám thị tổ mẫu phụ của anh.
Như vậy đối với Lâm Uyên mà nói là không tôn trọng.
Đứng ở ngoài cửa phòng hương liệu, Lâm Tiêu nhẹ nhàng mím môi, mặc dù đã quyết định tốt, khi chân chính hành động, vẫn sẽ có vài phần thấp thỏm.
Ngay tại thời khắc này, một mùi tường vi nhàn nhạt dễ ngửi từ trong cửa truyền ra, mang theo vị ngọt, làm cho đại não trống rỗng của anh trong nháy mắt thanh tỉnh hẳn lên, ngay cả tâm tình bất an cũng trở nên an ổn.
Thoải mái làm cho anh híp mắt lại.
Ý thức được mình đã làm gì, Lâm Tiêu kinh ngạc nhìn cánh cửa khép hờ trước mặt.
Không do dự, Lâm Tiêu đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa trước mặt ra, liền nhìn thấy tổ mẫu của anh ngồi trên ghế ngủ thiếp đi.
Mùi hoa tường vi thanh ngọt tản ra trong không khí so với anh vừa mới ngửi ở ngoài cửa nồng đậm hơn vài phần, cũng bởi vậy cảm thụ càng rõ ràng hơn.
Chính vì vậy, làm cho anh trào ra một loại cảm giác tiếc nuối muốn nhiều hơn một chút.
Hương liệu cấp thấp đối với Alpha gien cao cấp tác dụng cũng không lớn, nhiều nhất chỉ là làm cho bọn họ cảm thấy sung sướng, nhưng mặc dù như vậy, cũng đủ làm cho Lâm Tiêu lúc này cảm giác được kinh ngạc.
Đây có phải là hương liệu mà Hạ Y nói không?
Lâm Uyên ngủ tối tăm mặt mày: " ZZZZ~"
Lâm Tiêu: "..."
Đưa Lâm Uyên về phòng ngủ, Lâm Tiêu thay hắn đóng cửa lại, nhanh chóng trở lại phòng nhắn tin cho Hạ Y: " Em trai gửi cho tôi một cái!!!! "
Hạ Y vừa mới về nhà nhìn thấy tin tức, ánh mắt sáng ngời: " Anh có phát hiện ra tin tức gì có giá trị không?? "
" Hương liệu cấp thấp này có chút lợi hại, tôi muốn mua một chút."
Hạ Y nhìn những lời này: ". Ngoại tổ đưa sao? "
" Tổ mẫu sau khi châm hương liệu rồi ngủ thiếp đi, hiện tại còn chưa tỉnh, tôi là lúc đi tìm y ngửi được mùi vị kia, còn có cảm giác thật sự quá thoải mái, chính là có chút ngắn ngủi, nhà bọn họ cũng chỉ có hương liệu cấp thấp sao?"
Cảm giác được anh họ hiện tại đã bị hương liệu trong tiệm Đào Hoa Viên tẩy não, Hạ Y cũng không biết nên nói cái gì, dù sao mỗi lần phụ thân của y dùng, đều hiện ra một loại bộ dáng hấp thu lớn, thậm chí có khi còn thoải mái đổi thành thú hình lăn lộn trên mặt đất.
Không nghĩ tới lợi hại đến mức ngay cả Alpha có gien cao cấp cũng có thể bị ảnh hưởng.
" Anh nghĩ cũng không cần nghĩ có được hay không, hương liệu cao cấp, anh cảm thấy cho dù có còn có thể đến lượt anh sao, nói thật cho anh biết hiện tại nhà bọn họ ngay cả hương liệu cấp thấp cũng phải cướp, mỗi người hạn chế mua năm cái, mười phần kiểm tra tốc độ tay, tay nhanh có tay chậm không, *liên kết*."
" Hot như vậy sao, tôi còn tưởng rằng vừa mới mở không lâu không có ai biết đâu, hiện tại xem ra, phát sinh chuyện như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, cậu có dư thừa đưa tôi trước không?"
" Đừng nằm mơ, phụ thân tôi cũng không đủ dùng đâu!"
" Được rồi, tôi cũng chỉ là hỏi một chút, chuyện của cậu chờ tổ mẫu tỉnh lại tôi sẽ xem mà làm."
" Ừm, cám ơn anh."
" Không cần như thế, tôi cũng muốn biết chân tướng."
Lâm Tiêu và Hạ Y nói xong, trực tiếp theo liên kết đăng nhập quang võng tiến vào cửa hàng Đào Hoa Viên.
Nhìn tất cả kệ hàng trống rỗng, Lâm Tiêu rốt cục tin tưởng Hạ Y nói hương liệu nơi này phải dựa vào cướp mà có.
Dù sao thứ tốt nhất định là không giữ được, anh có thể lý giải.
Mở bảng tin ra, nhất thời một đống tin nhắn bay ra ——
[ Nói livestream chế tác hương liệu đâu, chủ tiệm không phải là chạy trốn đi??? ]
[ Chủ tiệm nếu ngươi thật sự gạt người, kỳ thật đi ra nói xin lỗi, chúng ta cũng sẽ không nói cái gì!!!! ]
[ Chủ tiệm không nên giả chết có được hay không, chúng ta đều biết ngươi khẳng định ở đây, đi ra, đi ra!!! ]
......
Quả thật có chút thảm, thật giống như Hạ Y nói, chặn đường ai phát tài rồi.
Nhớ lại cảm giác của mình khi ngửi thấy mùi hương.
Lâm Tiêu quyết định chờ Lâm Uyên tỉnh lại liền đi hỏi thẳng, mặc kệ có phải vì phụ thân của Hạ Y hay không, anh đều cảm thấy không nên để hương liệu sư như vậy bị nghi ngờ.
Hứa Sam gần đây cũng nóng nảy, vẫn chờ Tiêu Chiến lên mạng hỏi cậu một chút chuyện đã qua, cùng xác định cậu có thật sự muốn livestream chế tác hương liệu hay không, dù sao livestream chế tác hương liệu là một chuyện lớn.
Nếu Tiêu Chiến thật sự có ý, bọn họ bên này còn có thể mượn tuyên truyền một đợt, đem lợi ích tối đa hóa.
Thế nhưng từ ngày Tiêu Chiến phát sóng, liền không có đăng nhập quang võng nữa, bởi vì là nặc danh ký hợp đồng, gã lại không có phương thức liên lạc của cậu.
Trước mắt chỉ có chờ đợi, mấy ngày nay gã cũng có đến cửa hàng Đào Hoa Viên xem có thể gặp Tiêu Chiến online hay không. Đáng tiếc cũng không có, một thời gian dài Hứa Sam cũng có chút hoài nghi cậu có phải là chạy trốn hay không?
Nhưng lại nghĩ không có khả năng, bởi vì Tiêu Chiến cho hắn cảm giác không giống người làm chuyện như vậy.
Gã cũng không tin mình không có mắt.
Trước mắt xem ra chỉ có thể chờ xem.
Trên thực tế Tiêu Chiến mấy ngày nay thời gian rảnh rỗi ngoại trừ bồi dưỡng linh thực cao cấp ra, liền một mực thiết kế nhà kính.
Bản phác thảo sơ bộ đã được xác định để phù hợp với nhà chính, phong cách thống nhất, thiết kế cũng sử dụng theo kiểu Nhật Bản.
Sử dụng là gỗ tự nhiên, đơn giản và hào phóng, bên ngoài kết hợp với cây xanh mềm và đá cứng, để cho nó hình thành một cảnh quan độc lập, nhưng không đến mức tách khỏi chủ thể.
Tiêu Chiến vẽ xong rồi cầm đi cho Vương Nhất Bác xem, sư tử lớn tiên sinh ngồi trên ghế cẩn thận nhìn bản vẽ khái quát, tiểu omega rất cẩn thận, vẽ bản thảo khái quát có màu sắc đẹp như áp phích.
Càng không cần phải nói, Tiêu Chiến đem bốn phương hướng nhà kính đều vẽ ra, mỗi một mặt đều có đặc điểm khác nhau.
Vương Nhất Bác lật qua lật lại bản vẽ, trong đầu tưởng tượng, khi mùa đông đến tuyết trắng xóa, hắn và tiểu omega của mình ngồi trong phòng ấm, xuyên qua cửa sát đất khổng lồ thưởng thức tuyết rơi ngoài cửa sổ, trên bếp than có ấm trà nóng, trong không khí phiêu tán hương trà nhàn nhạt, hình ảnh yên tĩnh lại ấm áp làm cho hắn động tâm không ngừng.
Cổ họng nuốt xuống một chút khát khao, Vương Nhất Bác mở miệng: " Rất tốt."
" Anh cũng cảm thấy tốt đúng không? Tôi chuẩn bị tầng một làm phòng hoạt động, tầng hai làm phòng nghỉ, như vậy nếu như buổi tối chúng ta không muốn trở về, có thể ở trên tầng nghỉ ngơi, nguyên liệu tôi dự định từ nhà sản xuất trực tiếp đặt hàng, chờ khi đó có thể ghép lại mà thành, chúng ta phải làm là làm tốt nền móng. "
Nghe Tiêu Chiến ở bên cạnh hắn kể lại những lời này, Vương Nhất Bác nhịn không được nhếch khóe môi, vẻ mặt sung sướng chăm chú lắng nghe cậu nói nhưng trong tâm trí chỉ còn sót lại một câu.
Nếu như buổi tối chúng ta không muốn trở về thì có thể ở trên tầng...
Nói một hồi, trong lòng Tiêu Chiến cũng càng thêm lo lắng: " Cứ như vậy quyết định nhé?"
" Được." Vương Nhất Bác cười đưa quyển sách trong tay cho cậu, lại đột nhiên từ trong đó rơi xuống một tấm ảnh, theo gió rơi xuống đùi hắn.
Cả hai người đồng thời nhìn tấm ảnh nhỏ rơi xuống này nhất thời cũng không kịp phản ứng là cái gì.
Thẳng đến khi Vương Nhất Bác đưa tay cầm lấy, lật qua, trong nháy mắt gương mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, sau đó ngước mắt nhìn về phía Tiêu Chiến đầy khó hiểu.
Sau đó lại làm như không có gì, điều chỉnh biểu tình hết sức bình thản, Vương Nhất Bác đem tấm ảnh trong tay đưa đến trước mặt Tiêu Chiến: " Đồ-của-em rơi rồi. "
Theo động tác của đối phương, ánh mắt Tiêu Chiến dừng ở trên tấm ảnh trong tay hắn. Phía trên đó là một Vương Nhất Bác đứng giữa ánh hoàng hôn, ánh mắt ôn nhu lại chuyên chú nhìn một hướng...
Con ngươi đen láy trong nháy mắt mở to, sau đó động tác nhanh như gió rút tấm ảnh kia từ trong tay Vương Nhất Bác, tựa như làm vậy có thể che dấu hết thảy. Động tác theo bản năng làm xong, Tiêu Chiến mới hậu tri hậu giác ý thức được hành vi muốn che đậy như vậy lại càng giống muốn tìm chết.
Gương mặt vốn trắng nõn hoàn toàn đỏ ửng.
Tiêu Chiến cảm thấy mình giống như quả pháo nhỏ, có thể nổ tung tại chỗ!!!!
Làm sao cậu lại quên ảnh của người kia 0520 đưa đang kẹp vào trong sách??
" Của em?"
" Không phải, là của 0520!"
Tiêu Chiến nói xong liền chớp chớp mắt như tấm ảnh kia thật sự không phải là của mình: " Kẹp ở bên trong, tôi quên mất. "
Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn Tiểu Omega của hắn luống cuống lại bất an trước mặt, trong lòng lại một lần nữa nổi lên cảm giác tê dại, nhưng cũng không làm cho người ta chán ghét, thậm chí còn có vài phần chờ mong nhảy nhót.
" Tôi biết."
Anh thì biết cái gì chứ?
" Tôi đi làm việc đây. " Tiêu Chiến ném lại cho hắn một câu liền xoay đầu bỏ chạy.
Nhìn theo bóng lưng của tiểu omega rời đi, Vương Nhất Bác rũ mi nhẹ nhàng thở dài, bàn tay nắm chặt thành quyền nhẹ nhàng buông ra.
Thần thức sư tử lớn xuất hiện bên cạnh hắn, dùng đầu to dụi chân hắn, tựa như ghét bỏ hắn không hành động.
Hết chap 41.
Cá: Ủa alo, hai người có bị gì không dạ? Sao không hun hun ôm ôm đồ????
Vầy rồi biết chừng nào 0520 mới có tiểu chủ nhân????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.