Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
" Cũng may tôi đứng ở chỗ này. "
Đột nhiên nghe thấy những lời này, Tiêu Chiến nâng mi nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, đối phương cũng không tránh né, bốn mắt nhìn nhau, cậu từ trong mắt sư tử lớn tiên sinh nhìn thấy ảnh ngược của chính mình đang được bao bọc trong ôn nhu sủng nịch.
Trái tim cùng với đầu ngón tay nổi lên tê dại như điện giật.
Tiêu Chiến không chống đỡ được cuối cùng vẫn nhanh chóng nhìn sang một bên, vành tai đỏ bừng biểu hiện nội tâm không bình tĩnh của cậu lúc này.
" Chủ nhân, thời gian cơm chín đã đến." Thanh âm đáng yêu của 0520 xuất hiện trong nháy mắt phá vỡ bầu không khí kiều diễm ái muội, đem Tiêu Chiến đang không biết làm sao cứu vớt ra, " À, thiếu chút nữa đã quên, chúng ta có thể ăn cơm rồi. "
Nhìn lực chú ý của tiểu omega nhà hắn bị phân tán, Vương Nhất Bác cũng cố gắng thu liễm lại cảm xúc không nên có đã tràn ra ngoài, đồng thời trong lòng lại mang theo mất mát.
Thần thức sư tử lớn ngồi xổm bên cạnh hắn, đôi mắt màu hổ phách trong suốt không thấy đáy, lúc này lẳng lặng rơi vào trên người Tiêu Chiến, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu, đầu to tựa vào đùi của Vương Nhất Bác ủy khuất cọ cọ.
Thịt ba chỉ, cơm cà rốt và khoai tây dẻo thơm được dọn ra, hương vị thơm phức.
" Ăn thôi!" Tiêu Chiến kéo ghế ngồi xuống múc một muỗng thổi cho vào miệng, mùi thịt ba chỉ cộng thêm độ ngọt của khoai tây và cà rốt, một ngụm nuốt xuống môi răng đều thỏa mãn, " Thơm quá!"
" Rất ngon." Ăn miếng đầu tiên, Vương Nhất Bác khẽ nhướng mày, hương vị thơm ngon lại mang theo cơm mềm mềm, rất thích hợp với khẩu vị của hắn.
Tiêu Chiến gật gật đầu: " Tôi cũng không nghĩ tới lại thành công như vậy, trong nồi còn có rất nhiều, anh cứ ăn thoải mái. "
Vương Nhất Bác bị những lời của Tiêu Chiến đang sung sướng nói chọc đến bật cười, đôi mắt cong thành trăng non, cười vừa ấm áp vừa sáng lạn.
Phân đoạn này quá kinh diễm, thật hiếm khi thấy được Nguyên soái đại nhân bật cười tự nhiên mà rạng rỡ như vậy.
Thế nên Tiêu Chiến chỉ biết thất thần nhìn, sau đó hồi lâu mới hoàn hồn nói: "Anh như vậy rất tốt, về sau cũng phải thường xuyên cười nha, Vương Nhất Bác. "
Trong không khí tản ra hương mật đào ngọt ngào, Vương Nhất Bác cảm thấy tâm can lạnh lùng cứng rắn của mình, vào thời khắc này hoàn toàn vỡ vụn vỏ bọc, phơi bày ra bên ngoài từng chút từng chút thịt mềm mại non nớt.
Tất cả chỉ bởi vì người trước mặt.
" Nói lại một lần được không?"
Tiêu Chiến bỗng nhiên cảm thấy nhiệt độ phòng bếp lại tăng lên nữa rồi!!!
Đối mặt với yêu cầu của Vương Nhất Bác, cậu hiển nhiên không đành lòng cự tuyệt, cũng không thể cự tuyệt.
" Vương Nhất Bác, anh là Alpha dịu dàng nhất mà tôi từng gặp."
Alpha dịu dàng nhất?
Hắn có phải là một Alpha dịu dàng hay không?
Không, Vương Nhất Bác có thể khẳng định mình không phải.
Nhưng hắn có thể vì Tiêu Chiến mà trở nên dịu dàng.
Điều này hắn vô cùng chắc chắn.
" Em là người đầu tiên gọi tên tôi." Vương Nhất Bác đột nhiên mở miệng, nhìn vẻ mặt Tiêu Chiến xuất hiện kinh ngạc, vẻ mặt thoải mái nói ra quá khứ, " Khi còn bé người trong nhà sẽ gọi tôi 'này, thằng kia,... sau khi lớn lên bọn họ gọi tôi là 'ma quỷ, kẻ máu lạnh, Nguyên soái đại nhân,.... "
" Vương. Nhất. Bác. Tên anh rất dễ nghe, bọn họ không gọi là bọn họ không xứng, anh rất tốt, sau này sẽ tốt hơn, anh tin tôi đi, Thần Thú sẽ chiếu cố anh." Tiêu Chiến nghiêm túc nhìn hắn, mặc dù Vương Nhất Bác nói những lời đó một cách rất thoải mái, nhưng cậu một chút cũng không cảm thấy thoải mái.
Thậm chí không dám nghĩ hắn đến tột cùng là dùng tâm tình gì nói ra những lời này.
" Được, tôi tin em." Vương Nhất Bác lại cười rộ lên, cả người cực kỳ ôn nhu.
Mà có lẽ Thần Thú đã thật sự chiếu cố đến hắn rồi, Ngài đã ban tặng cho hắn một tiểu Omega xinh đẹp đáng yêu như một chú thỏ.
Sau khi ăn cơm, Tiêu Chiến trở lại phòng ngồi ở trên giường, cầm lấy sư tử nhỏ trên giường nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu sư tử nhỏ, cả người thoạt nhìn có chút chán nản.
0520 thò đầu to vào: " Thưa chủ nhân, có chuyện gì với cậu vậy?" "
Tiêu Chiến vẫy vẫy tay với nó.
0520 bước vào với đôi chân ngắn củn: " Chủ nhân, cậu không vui sao? "
" Không có nha, tôi rất tốt." Cậu lấp liếm cho qua.
" Lừa gạt người khác!" 0520 thò tay vào bụng mình tìm kiếm, không bao lâu cầm một tấm ảnh đưa đến trước mặt Tiêu Chiến.
Trong ảnh chụp, Vương Nhất Bác đang đứng trong phòng bếp đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời lúc hoàng hôn mang theo ấm áp trải trên người hắn, giống như vì hắn mà mạ màu trần bì pha hồng tím lên bầu trời ở phía sau lưng, ánh mắt Alpha thanh lãnh cao quý dịu dàng chuyên chú nhìn một hướng.
Tiêu Chiến nhìn tấm ảnh kia, đôi mắt đen chớp động: " Đây là lúc ở trong phòng bếp, cậu chụp được sao? "
" Đúng vậy, sư tử lớn luôn nhìn trộm chủ nhân, 0520 đều biết." Nghe thanh âm loli của 0520, Tiêu Chiến ngượng ngùng đưa tay nhận lấy tấm ảnh kia, khoanh chân ôm sư tử nhỏ trong ngực, lặng nhìn bức ảnh này: " 0520 trong bụng của cậu còn có bao nhiêu ảnh như vậy? "
So sánh với Vương Nhất Bác, hiển nhiên Tiêu Chiến hiểu rõ hơn về sự cẩn trọng của 0520.
0520 bị bắt gian, lấy hai tay cứng rắn che bụng mình: " Không có, chỉ có một! "
" Thật sao?" Tiêu Chiến tỏ vẻ không tin, từ sau khi hệ thống 0520 thăng cấp, cậu liền phát hiện 0520 luôn có tâm tư nhỏ của mình.
">~<"
" Được rồi."
Nhếch khóe môi lên, Tiêu Chiến nhìn tấm ảnh trong tay, mắt đều là ánh sáng.
Sư tử lớn tiên sinh quả nhiên ôn nhu lại đẹp trai, một tấm ảnh đơn giản nhưng giá trị nhan sắc đều muốn phô ra hết.
Hơn nữa đây chỉ là bức ảnh mặt phẳng bình thường nhất, nếu là ba chiều, chậc chậc, Tiêu Chiến cảm thấy có chút động tâm, trộm đưa tay lên miệng lau nước miếng.
Cẩn thận kẹp tấm ảnh này trong sách, cậu cảm thấy mình hoàn toàn có thể vào lúc rảnh rỗi không có việc gì sẽ thưởng thức một chút, xem như dưỡng mắt!
0520 đem hành động của Tiêu Chiến thu vào trong mắt, quả nhiên chủ nhân giống như sư tử lớn, nhìn thấy ảnh chụp của đối phương liền vui vẻ.
Không hiểu hai người này đang làm cái gì, rõ ràng mỗi lần ở cùng một chỗ tim đập rất nhanh, vì sao còn không mau đánh dấu lẫn nhau????
0520 muốn có thêm một tiểu chủ nhân a ~
••••52Hz••••
Hạ Y thấy Lâm Tiêu tiến vào, nhịn không được phất phất tay với anh.
Là Alpha gien S duy nhất trong thế hệ này của Lâm gia, vóc người cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, từ bên ngoài đi vào nhất thời khiến cho những người khác trong quán cà phê chú ý.
Nhìn thấy Hạ Y ngồi trước cửa sổ, Lâm Tiêu cười đi qua: " Y Y sao đột nhiên mời tôi uống trà? "
Trà ở Đế quốc là đồ xa xỉ, uống một lần sẽ tiêu tốn một tháng thù lao của người bình thường.
" Đã lâu không gặp anh nên thấy nhớ, gần đây bận cái gì vậy?" Hạ Y nói xong rót cho anh một tách trà trái cây, hương vị trà trái cây tương đối thích hợp với những người trẻ tuổi như bọn họ, không đến mức nặng nề, lại mang theo vị hoa quả tươi mát.
Lâm Tiêu không lập tức mở miệng mà là nâng ly lên uống một ngụm mới nói: " Tôi còn có thể làm gì nữa, chuẩn bị cho việc tuyển sinh vào trường quân đội sang năm, cậu có chuyện gì trực tiếp nói, không cần làm những chuyện này có được hay không? "
Bị vạch trần tâm tư nhỏ, Hạ Y cũng không tức giận, Lâm gia thế hệ này tiểu bối chỉ có hai người bọn họ, quan hệ tự nhiên thân cận rất nhiều:" Gần đây ngoại tổ đang bận cái gì, còn muốn đi thăm người đây!"
Lâm Tiêu bỗng nhiên cười rộ lên: " Cậu nói lời này không thấy trái lòng sao, chuyện của cậu là về tổ mẫu sao? "
" Ca, anh cũng đừng hỏi kỹ nữa, tôi chính là muốn biết ngoại tổ gần đây bận cái gì."
" Tổ mẫu gần đây vẫn không ra khỏi phòng hương liệu, có thể là có cảm hứng mới chứ gì, người thường xuyên như vậy, cậu cũng không phải không biết, trước kia khi chú còn sống còn tốt một chút, hiện tại ai cũng không quản được."
Nghe Lâm Tiêu nói vậy, Hạ Y nhíu mày: " Bao lâu rồi? "
" Lần trước sau khi chú hai tới, cụ thể bao lâu tôi cũng không tính, cậu hỏi cái này rốt cuộc làm cái gì?"
Hạ Y không gạt anh, nói xong chuyện của Hạ Đình với anh liền thấy Lâm Tiêu nói: " Ý cậu là hương liệu mà chú hai dùng đều mua từ cửa hàng lừa đảo rất nổi gần đây? "
" Cửa hàng lừa đảo cái gì, có phải cửa hàng lừa đảo hay không tôi rõ ràng nhất, nếu phụ thân tôi không phải dùng hương liệu trong tiệm Đào Hoa Viên, đến nay còn bị thời kỳ xao động tra tấn không biết có bao nhiêu thống khổ, hơn nữa người chịu đựng thống khổ như vậy cũng không chỉ có một mình phụ thân tôi. Hiện tại thật vất vả mới có một cửa hàng, có thể cứu vớt những gia đình đắm chìm trong thống khổ như chúng tôi, hết lần này tới lần khác còn có người phá hư, sao xấu như vậy, không thể nhìn thấy người khác tốt hơn mình có phải hay không? Hơn nữa anh nói xem, bọn họ không có bản lĩnh dựa vào cái gì cũng không cho người ta có!"
" Tôi biết cậu rất tức giận, nhưng có thể mời cậu nhỏ giọng hay không." Lâm Tiêu nhìn bốn phía, cố gắng đè xuống Hạ Y vì tức giận càng nói càng lớn.
Hạ Y bĩu môi.
" Cho nên cậu hoài nghi chuyện này là tổ mẫu làm?"
" Thì không phải vậy, sao lại trùng hợp như thế được. Cha tôi vừa đem đồ cho người, người liền bế quan, khẳng định là mục đích không thuần khiết."
" Này này, tốt xấu gì người cũng là trưởng bối, không thể nói chuyện như vậy, hơn nữa bây giờ cậu cũng không có chứng cớ, đều là hoài nghi, không thể kết luận sớm như vậy, huống chi tôi cũng không cảm thấy dựa theo tính cách thanh cao của tổ mẫu sẽ làm chuyện như vậy."
" Hừ, dù sao tôi cảm thấy ngoại tổ là người có hiềm nghi lớn nhất." Hạ Y ngược lại nhìn chằm chằm Lâm Tiêu.
" Làm gì, cậu có chủ ý gì?"
" Ca, anh giúp tôi đi, dù sao anh hiện tại cũng không có chuyện gì, tôi cũng không cần anh làm cái gì, liền quan sát ngoại tổ có khác thường hay không, nếu không phải là người, vậy không phải tất cả đều vui mừng sao?"
" Quả nhiên bữa trà này không tiện nghi."
" Anh có giúp được không?"
" Giúp, giúp, phục cậu rồi, bất quá tôi giúp cậu không phải là bởi vì hoài nghi tổ mà là bởi vì tôi tin tưởng người."
" Biết rồi, kỳ thật tôi cũng tin, nhưng anh biết tôi đối với người thủy chung không thân cận được."
" Tôi hiểu, không cần phải đặc biệt làm khó chính mình."
Anh luôn biết rõ Lâm Uyên có sự phân biệt đối xử phong kiến đối với Beta trong vấn đề ABO.
Nhưng từ phía anh mà nói, Lâm Uyên có thể đã nợ rất nhiều người, nhưng duy chỉ có không có nợ anh, anh sẽ lựa chọn trợ giúp Hạ Y, giống như anh nói, không phải vì anh không tin Lâm Uyên, mà là bởi vì muốn chứng minh người trong sạch.
Có Lâm Tiêu hỗ trợ, Hạ Y thở phào nhẹ nhõm.
Đối với tình cảm của Lâm Uyên, Hạ Y cũng rất phức tạp, dù sao khi không có hương liệu trong cửa hàng Đào Hoa Viên, Lâm Uyên mặc dù thái độ đối với nhà bọn họ không tốt, nhưng chưa bao giờ khấu trừ nguồn cung cấp hương liệu của phụ thân y.
Cho nên trong lòng y cũng không hy vọng là ngoại tổ làm, cảm thấy người này đã đủ chán ghét rồi, không cần để cho y chán ghét hơn nữa có được hay không?
Hết chap 40.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.