Chương trước
Chương sau
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
Không biết vì sao một Vương Nhất Bác to lớn đột nhiên xuất hiện ở nhà mà bên ngoài một chút tiếng gió cũng không có.
Cho dù lúc trước Tiêu Chiến đã đọc sách, nhưng trong sách không phải cái gì cũng giải thích, huống chi lúc trước cậu cũng không xem kỹ, qua nhiều năm như vậy, rất nhiều tình tiết trong trí nhớ đã phai dần.
Nhưng hiện tại đối với Vương Nhất Bác mà nói, bên ngoài không có động tĩnh gì chính là chuyện tốt.
Dựa theo tình huống hiện tại của hắn, bị người ngoài biết hoàn toàn không có lợi cho việc hồi phục. Dù sao nguyên chủ trong sách lúc trước đã làm như vậy, cậu ta đem chuyện Đại nguyên soái bị thương tuyên truyền ra ngoài, dẫn đến rất nhiều bình luận tiêu cực nhằm vào hắn, cũng làm Vương Nhất Bác phải chịu đau khổ nặng nề hơn.
Mà hiện tại Tiêu Chiến không phải nguyên chủ, cậu sẽ không làm như vậy.
Về phần vì sao sau khi Vương Nhất Bác xuất hiện, hoàng thất vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ chỉ là thời cơ chưa tới. Hiện tại không nghĩ ra, cũng chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước dâng xây bờ mà thôi.
Dựa theo tình huống trước mắt của Vương Nhất Bác, chỉ có thể ăn một ít đồ ăn nhẹ để bổ sung dinh dưỡng. Thế nên Tiêu Chiến chuẩn bị làm món cháo dinh dưỡng với thịt gà, có dinh dưỡng lại ngon, rất thích hợp với tình huống hiện tại của anh ta.
Tiêu Chiến lấy gạo ra khỏi tủ đem ngâm bằng nước lạnh, bông cải xanh và cà rốt cũng lần lượt cho vào nước muối nhạt rửa sạch, rồi lại lấy thịt gà ra băm nhuyễn. Sau khi thịt băm nhuyễn, đem cà rốt bông cải xanh đã rửa sạch thái hạt lựu.
Từ trên tủ tìm được nồi cát sứ vẽ hoa xanh, Tiêu Chiến đổ nước lạnh vào, đem gạo đã ngâm và thịt ức gà nhuyễn cho vào nồi, để lửa vừa đun sôi, trong khoảng thời gian này, cậu dọn dẹp sạch sẽ bàn kính. Sau khi nước sôi cậu mở nắp nồi rồi dùng thìa vớt bọt phía trên, tiếp tục để lửa nhỏ đến khi cháo hơi sệt lại, cuối cùng cho cà rốt, bông cải xanh vào nấu chín rồi tắt bếp.
Lúc này trong phòng bếp thoang thoảng mùi thơm của cháo, vô cùng hấp dẫn người khác.
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, khóe môi bất giác cong lên, cậu tìm chén sứ hoa văn màu xanh phù hợp với nồi cát rồi múc cháo ra đặt ở một bên, chờ bớt nóng thì bưng qua cho Vương Nhất Bác.
Cậu lại múc thêm một chén cháo, ngồi trên ghế thổi một hơi, nếm thử một ngụm nhỏ, cháo có chút nhạt, bởi vì là làm cho Vương Nhất Bác ăn cho nên cậu không cho quá nhiều muối. Thịt gà hoà với mùi thơm của gạo trắng, thơm ngọt lại mềm mềm, hương vị rất ngon.
Ăn một lượt hết hai chén cháo, lúc này Tiêu Chiến mới thỏa mãn buông chén xuống, nghĩ cũng đến lúc đem cháo cho Vương Nhất Bác ăn rồi. Cậu mở cửa bước vào phòng, 0520 đứng ở trong góc vừa sạc pin vừa trông Vương Nhất Bác, màn hình hiển thị của nó lóe lên, ý bảo mình rất ngoan ngoãn làm việc.
"Vất vả rồi, cậu có thể nghỉ ngơi." Làm việc nhiều giờ đối với 0520 đã cũ mà nói sẽ bị quá tải.
Sau khi nhận được chỉ thị trên màn hình 0520 xuất hiện "^ – ^", sau đó lại nó im lặng.
Hiệu quả của máy trị liệu rất rõ rệt, vết thương trên người Vương Nhất Bác đã khép lại toàn bộ, chỉ là vết máu còn sót lại trên người khiến hắn thoạt nhìn có chút chật vật.
Tiêu Chiến đem máy trị liệu tắt đi rồi đẩy sang một bên, không biết có phải là ảo giác hay không, cậu luôn cảm thấy có cái gì đó đang nhìn trộm cậu.
Chỉ là cậu xoay người nhìn bốn phía, lại không có gì cả.
Lúc này ở vị trí cách Tiêu Chiến không xa đang có một con sư tử lớn (thần thức của Vương Nhất Bác, chỉ có những Alpha và Omega cao cấp mới có) ngồi xổm ở chỗ đó. Một đôi mắt màu hổ phách không chớp mắt nhìn chăm chú vào cậu, mang theo thăm dò, khi thì nghi hoặc luống cuống, khi lại hung ác khác thường, cái đuôi phía sau cũng có chút nôn nóng lắc lư trái phải.
Từ lúc Tiêu Chiến ở trong phòng bếp bận rộn nấu nướng, Vương Nhất Bác đã tỉnh lại, chỉ là hắn không mở mắt ra, mà lợi dụng một phần thần thức cảm nhận thế giới bên ngoài. Dưới thân là đệm chăn mềm mại, ánh sáng dịu nhẹ ấm áp trên người đến từ máy trị liệu, có một người máy nhỏ cũ kỹ trong góc vừa sạc vừa giám sát hắn. Mặc dù hắn có năng lực che chắn, nhưng hành vi này vẫn làm cho hắn cảm thấy chán ghét.
Sư tử lớn đi trong phòng không kiên nhẫn vẫy đuôi, hương hoa lan tản ra trong không khí lúc trước theo thời gian trôi qua đã dần dần phai nhạt, chỉ còn lại một chút hương mật đào nhàn nhạt ngọt ngào, sư tử lớn ngửi ngửi bốn phía giống như tìm xem hương vị này rốt cuộc là đến từ đâu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, lại có mùi cháo thơm theo không khí bay vào, làm cho Vương Nhất Bác đã lâu không được ăn cảm thấy đói khát.
Sư tử lớn đang ngồi xổm trong phòng, đôi mắt màu hổ phách lẳng lặng nhìn chăm chú vào cửa, nhìn tiểu Omega đã đưa tay sờ đầu hắn đẩy cửa tiến vào, ra lệnh cho người máy đang nạp năng lượng nghỉ ngơi, lại tắt máy trị liệu đẩy đi.
Sư tử lớn đứng lên, cái đuôi buông xuống đất nhẹ nhàng đảo qua mặt đất, hai mắt nheo lại lộ ra ánh sáng hung ác.
Từ cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp đầy uy hiếp.
Bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới, dùng răng nanh nhọn, dùng móng vuốt sắc bén cắn nát yếu ớt của tiểu Omega.
"A..." Giữa môi răng hắn đột nhiên tràn vào một ngụm cháo thơm, cháo ấm áp lại thanh ngọt làm dịu đầu lưỡi khô cạn của hắn, làm cho hắn theo bản năng đáp lại nuốt xuống.
Sư tử lớn đã làm ra động tác bổ nhào vào cắn xé, bỗng nhiên đờ đẫn tại chỗ. Con ngươi màu hổ phách nổi lên luống cuống, chân trước đã bước ra chậm rãi thu hồi, do dự một lát lại một lần nữa ngồi xổm phía sau tiểu Omega, cái đuôi nhẹ nhàng giơ lên đung đưa trong không khí.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác ăn cháo cậu đút, bên môi lộ ra nụ cười, có thể ăn được là tốt rồi.
Đút hai chén cháo xong, cậu nhìn thấy hương liệu lúc trước đã cháy chết, lại nhìn lướt qua Vương Nhất Bác nằm ở đó rồi bưng chén không đi ra ngoài. Trước tiên đem chén về phòng bếp rửa sạch sẽ, lại trở về phòng lấy một ít hương liệu, những thứ này vốn cậu làm ra chuẩn bị đem bán trên mạng, hiện giờ chỉ có thể cho anh ta dùng trước.
Đối với Alpha hùng tính của Thú nhân Đế quốc mà nói, hương liệu không chỉ có thể làm cho quá trình tu luyện của bọn họ có thêm trợ lực, mà còn có tác dụng thanh lọc tinh thần lực, ổn định tin tức tố, mà hương liệu thì chỉ có Omega thư tính mới có thể chế tác được.
Lúc trở lại Tiêu Chiến còn bưng theo nước ấm, chuẩn bị lau sạch vết máu trên người Vương Nhất Bác, như vậy hắn sẽ thấy thoải mái hơn một chút.
Ý thức được đối phương đi rồi trở lại, sư tử lớn ngồi xổm ở chỗ đó bất giác đứng dậy, cái đuôi nhẹ nhàng lắc lư, đôi mắt màu hổ phách lẳng lặng nhìn chăm chú vào tiểu Omega, vẻ mặt vẫn phức tạp nhưng đã không còn hung ác như lúc trước.
Đem hương liệu đốt lên lần nữa, trong không khí lần thứ hai bay ra hương hoa lan nhàn nhạt, ngay lúc này, mùi mật đào ngọt ngào nhàn nhạt hình như cũng nồng đậm hơn một chút.
Tiêu Chiến lấy khăn thấm nước ấm lau sạch vết máu trước và sau người Vương Nhất Bác, thay một chậu nước khác, cậu vén tóc dính vào mặt hắn ra, lộ ra khuôn mặt hơi tái nhợt của người đàn ông, mặc dù hôn mê nhưng lông mày của đối phương vẫn nhíu chặt như trước, thoạt nhìn có chút không dễ ở chung.
Dưới cái mũi cao thẳng, đôi môi mím nhẹ sau khi ăn có thêm một chút sắc huyết, Tiêu Chiến nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng xoa lên giữa hai hàng lông mày của hắn, cho dù bộ dạng đẹp mắt, nhưng nếu luôn nhíu mày cũng sẽ cảm giác rất hung dữ.
Nhìn lông mày hắn thả lỏng, Tiêu Chiến nhếch khóe môi, đối với kết quả rất hài lòng. Dùng khăn thấm nước ấm cẩn thận lau sạch vết máu dính trên mặt trái hắn, lộ ra toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông. Tuy rằng có chút gầy gò, nhưng ngũ quan lập thể, nhớ tới ảnh của hắn mà cậu xem được trên mạng, hai má của Tiêu Chiến có chút nóng lên, mặc dù hiện tại hắn có chút chật vật, nhưng vẫn không thay đổi được đây là một Alpha vô cùng đẹp mắt.
Khó khăn áp chế đáy lòng, Tiêu Chiến không chú ý tới hai bàn tay của Vương Nhất Bác đặt bên dưới giường đã nắm chặt. Đôi tai sư tử lớn ngồi xổm phía sau cậu đã bắt bầu run run.
Lau sạch toàn bộ vết máu trên người Vương Nhất Bác xong Tiêu Chiến mới yên tâm. Ánh mắt cậu nhìn tới mái tóc bết lại cùng một chỗ của hắn, lông mày khẽ nhíu chặt, muốn giúp hắn gội đầu một chút, lại sợ hắn không muốn, chỉ có thể chờ hắn tỉnh lại hỏi thử rồi mới quyết định.
"Chủ nhân, 0520 đã nghỉ ngơi xong, xin hỏi có công việc gì cần 0520 hoàn thành không?"
"0520 giúp tôi vào phòng lấy một bộ quần áo sạch sẽ được không?"
"Vâng thưa chủ nhân."
Đã giúp Vương Nhất Bác lau người sạch sẽ xong, cũng không tiện để hắn trần trụi như vậy, cho dù chỗ cần che cũng không lộ ra ngoài nhưng cũng có chút không tốt lắm.
0520 trở về rất nhanh, đưa cho Tiêu Chiến một bộ quần áo tối màu sau đó ngoan ngoãn đứng bên cạnh: "Chủ nhân, Ngũ điện hạ Tiêu Tán đến thăm."
Tiêu Chiến quay đầu nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt mà tự hỏi.
Tiêu Tán đến đây làm gì?
Hết chap 03.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.