Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Điềm Điềm.
Beta: Cá.
**********************
Tiếng gầm gừ khàn khàn trong nháy mắt đột nhiên dừng lại khi bàn tay của Tiêu Chiến đặt lên đầu sư tử lớn, con ngươi màu hổ phách đẹp đẽ kia nổi lên cảm xúc phức tạp mà cậu không hiểu thấu.
Sau khi phục hồi tinh thần, trái tim của Tiêu Chiến liên tục đập thình thịch, đôi mắt đen lộ ra vẻ xấu hổ cùng bối rối, cậu vừa mới bị tình tiết trong sách ảnh hưởng làm ra chuyện như vậy, hiện tại kết thúc như thế nào đây, cậu hoàn toàn không nghĩ được, nên nói thêm gì đó, hay là...
Ngay khi Tiêu Chiến đương rối rắm, sư tử lớn vốn yên tĩnh bỗng nhiên phát ra tiếng gào khàn khàn, lắc lư đầu to đem tay cậu hất ra, tựa như vô cùng không tình nguyện bị cậu đụng phải, cùng lúc đó thân thể cũng bởi vì động tác như vậy mà làm mất thăng bằng, ngã sang bên cạnh.
Rầm một tiếng, Tiêu Chiến và sư tử lớn cùng nhau ngã trên mặt đất, chỉ là so sánh với thanh âm cùng bụi bặm bắn tung tóe khi sư tử lớn ngã xuống thì cậu cảm thấy mình chỉ là té ngồi một cái, cũng không tính là gì.
Nhìn thấy sư tử lớn sau khi ngã xuống lại chảy máu, Tiêu Chiến từ trên mặt đất đứng lên, vội vàng đi xem tình huống của hắn, lại phát hiện có thể bởi vì vết thương quá nặng nên sư tử lớn đã ngất đi. Đại sư tử nằm đó như hòn núi, cậu đứng bên cạnh, lần đầu tiên cảm thấy mình có chút nhỏ bé.
Một con sư tử lớn như vậy, đưa hắn vào phòng bằng cách nào đây?
"Chủ nhân, 0520 thu dọn... 0520 phát hiện Alpha nam... không xác định... hơi thở, trạng thái...... Mời chủ nhân chú ý đề phòng..." Do sự lão hóa nghiêm trọng của các quy trình và bộ phận bên trong, nên 0520 đã không thể xác định chính xác thông tin cụ thể nữa nhưng nó vẫn chấp hành những việc người máy quản gia nên làm.
Tiêu Chiến bước tới, cậu đang nghĩ biện pháp, cho dù không thể đem sư tử lớn đưa vào trong phòng, cũng không thể cứ để mặc hắn như vậy.
"0520, cậu nói xem làm thế nào chúng ta có thể đưa anh ta vào phòng đây." Nếu hắn có thể biến thân thành hình người thì tốt rồi.
"...... 0520 không nhận ra thông tin cụ thể về Alpha nam này, yêu cầu chủ nhân chuẩn bị tốt, không vội vàng tiếp xúc với Alpha nam không rõ, nếu chủ nhân cần, 0520 có thể giúp chủ nhân tái chế và phân hủy Alpha không xác định và xử lý đúng cách ^ – ^ "
Loại khẩu khí nóng lòng muốn thử này là chuyện gì đây, Tiêu Chiến biết trong chương trình cũ kỹ của 0520, cậu vẫn còn là Omega bé nhỏ cần được nó bảo vệ, nhưng cũng không phải tất cả đồ vật trên mặt đất đều là rác rưởi đâu!!!
Tiêu Chiến không chút nghi ngờ người máy nhỏ đã đem sư tử lớn ngã trên mặt xem thành rác rưởi, chỉ cần cậu ra lệnh một tiếng, 0520 sẽ xông tới làm công tác thu gom rác phân hủy, nó cũng không thèm lo lắng túi tái chế của nó có chứa được một con sư tử lớn như vậy hay không.
Ngay khi Tiêu Chiến đang suy nghĩ xem phải giải thích thế nào với 0520 đây cũng không phải rác, mà là chủ nhân của căn nhà này, hơn nữa sau này bọn họ sẽ phải ở chỗ này, ít nhất trong thời gian ngắn là như vậy, thì lại thấy sư tử lớn vốn đang ngất xỉu trên mặt đất, dần dần biến thành hình người.
Cậu chạm vào đầu của 0520: "Tôi nghĩ chúng ta có thể đưa anh ta vào trong nhà được rồi, 0520 có thể đi với tôi không?"
"Vâng thưa chủ nhân."
Người đàn ông ngã trên mặt đất có mái tóc bạch kim cháy sém hơn phân nửa, vết máu che đi hơn nửa bên khuôn mặt của hắn, chỉ lộ ra một phần tái nhợt, hắn cau mày tựa như đang phải chịu đựng thống khổ to lớn, quân phục màu xanh đậm trên người loang lổ dấu vết, Tiêu Chiến biết những chỗ tối màu kia là do bị máu thấm ướt.
Hai chân thon dài ban đầu giờ đây từ bắp chân trở xuống, hiện ra hình dạng vặn vẹo, khó mà tưởng tượng nổi, vừa rồi hắn dựa vào nghị lực như thế nào để dùng đôi chân như vậy chống đỡ thân thể đứng ở trước mặt cậu.
Không đành lòng tiếp tục nhìn nữa, Tiêu Chiến khom lưng cẩn thận nâng đầu và bả vai Vương Nhất Bác lên, muốn mở miệng bảo 0520 cẩn thận một chút thì đã thấy 0520 đang nắm chặt mắt cá chân đối phương: "Chủ nhân, tôi đã chuẩn bị xong."
"0520 nên nhẹ nhàng một chút."
"Chủ nhân, 0520 đã rất nhẹ nhàng rồi." 0520 nghĩ rằng mình nắm lấy mắt cá chân của đối phương cũng không có vấn đề gì, sức lực cũng chỉ dùng một nửa..... chỉ nhiều hơn một nửa chút xíu thôi ^ – ^.
Cho dù có 0520 trợ giúp, Tiêu Chiến vẫn tốn rất nhiều sức lực mới khiêng Vương Nhất Bác lên giường được, giơ tay lau mồ hôi trên trán, cậu nói với 0520: "Cậu đem máy trị liệu tới đây đi."
Dứt lời cậu liền đi sang một bên tìm cây kéo, khi quay lại đã thấy 0520 đẩy máy trị liệu tới: "Chủ nhân, 0520 có thể giúp đỡ!"
"Được rồi, 0520 lại giúp tôi lấy một chậu nước ấm tới đây được không?"
"Vâng, chủ nhân."
Xuống tay cắt đi quân phục trên người Vương Nhất Bác ra, theo động tác của Tiêu Chiến, máu lại chảy ra từ trong miệng vết thương. Đến cuối cùng, cho dù cậu đã rất cẩn thận nhưng máu từ trên người Vương Nhất Bác chảy ra vẫn làm ướt ga giường dưới thân hắn.
Đem từng mảnh quân phục đã cắt bỏ vứt sang một bên, Tiêu Chiến nhìn mảnh vải nhỏ hình tâm giác có tác dụng che nơi kia liền lựa chọn không để ý tới, cậu lại dùng khăn ấm lau sơ qua cho hắn, sau khi máy trị liệu được bật lên, ánh sáng dịu nhẹ đem Vương Nhất Bác bao bọc ở bên trong.
Đối với chấn thương bên ngoài, sử dụng máy trị liệu hoàn toàn có thể chữa khỏi, còn hai chân bị gãy xương thì cần phải mời bác sĩ đến trị liệu một chút mới được.
Làm xong những thứ này, Tiêu Chiến thở ra một hơi, xoay người chuẩn bị đi lấy chút đồ ăn. Bận rộn lâu như vậy, cậu có chút đói bụng, hơn nữa cho dù cậu không ăn thì sau khi Vương Nhất Bác tỉnh lại cũng cần ăn một ít thức ăn dinh dưỡng.
Chỉ là cậu vừa xoay người liền nhìn thấy 0520 đứng ở phía sau ngoan ngoãn đưa lên một cái khăn sạch sẽ: "Chủ nhân, lau tay, bẩn rồi!"
Tiêu Chiến cười cong mắt, nhận lấy khăn lau sạch tay, cười sờ sờ đầu 0520.
"Chủ nhân, rác trên mặt đất 0520 có thể tái chế phân hủy không?"
Tiêu Chiến đảo qua bộ quần áo bị cắt trên mặt đất, cho dù giặt sạch cũng không có cách nào mặc nữa, Vương Nhất Bác chắc cũng sẽ không tức giận đâu: "Có thể chứ, 0520 giúp tôi ở chỗ này trông chừng anh ta được không?"
"Vâng thưa chủ nhân."
Sau khi Tiêu Chiến rời đi, 0520 từ trong túi của mình, lấy ra một cái kéo, "xoẹt, xoẹt" đem quần áo trên mặt đất cắt thành từng mảnh vụn rồi nuốt vào trong bụng, tỉ mỉ làm công tác phân hủy. Cho dù nó là một người máy quản gia lớn tuổi, cũng vẫn phải chăm sóc cho chủ nhân nhỏ thật tốt.
Từ trong phòng đi ra ngoài không lâu, Tiêu Chiến liền nhớ tới chuyện tinh thần trì của Vương Nhất Bác sụp đổ, tuy rằng cậu chưa từng cảm nhận được cảm giác này, nhưng nghĩ đến cũng biết sẽ vô cùng thống khổ. Trở lại phòng, cậu tìm hương liệu đã thu thập trước đó, những hương liệu này tuy rằng không cao cấp, nhưng chắc chắn có thể giúp giảm bớt đau đớn.
0520 nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn về phía cậu: "0520 đã hoàn thành công việc chủ nhân giao cho ạ."
"Được rồi." Tiêu Chiến nghe vậy cười, đưa tay sờ sờ đầu của người máy nhỏ: "0520 muốn dầu động cơ mùi gì?"
"0520 muốn hương vị mật đào!"
Đối với đáp án này cũng không ngoài ý muốn, Tiêu Chiến cười gật đầu: "Biết rồi nè."
Đem hương liệu đặt ở trong bình châm lên, làn khói từ từ bay lên có chút mờ ảo, hương liệu được đốt lên, trong không khí bay ra một mùi hương hoa lan nhàn nhạt tươi mát, thanh nhã, xa xôi, lại có một loại cảm giác như đắm chìm trong khe núi.
Thân thể Vương Nhất Bác vốn không còn cảm giác, hắn đang cố gắng áp chế cuồng bạo do tình thần trì bị vỡ gây ra, lúc này hắn đang ở bên bờ vực sụp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào quá trình cuồng hóa lần nữa, đột nhiên có một dòng linh lực thanh khiết dịu dàng tiến vào bổ sung cho thân thể cùng tinh thần lực khô cạn của hắn, mặc dù dòng linh lực này đẳng cấp không cao, lại vô cùng tinh khiết, làm cho hắn sắp chống đỡ đến cực hạn, được giảm bớt gánh nặng. Mặc dù đối với hắn mà nói đây chỉ là ly nước nhỏ rưới lên mảnh đất khô hạn lâu ngày mà thôi.
Có phải là cậu ta không?
Tiểu Omega đó sao?
Sau khi châm hương liệu xong, Tiêu Chiến từ trong phòng đi ra phòng bếp, đồng thời mở quang võng, mua gấp đôi nguyên liệu nấu ăn lúc trước để trong giỏ hàng, lại thuận tiện lựa chọn thêm một ít, 0520 cần dung dịch sửa chữa thân máy, dầu bảo dưỡng động cơ vị mật đào, còn lại là linh kiện thay thế của 0520 cậu chuẩn bị mấy năm nay. Mua những thứ này xong, khi sắp rời khỏi quang võng Tiêu Chiến lại hơi do dự một chút.
Mở khu trò chuyện chung lên, nhìn những đề tài trôi nổi phía trên khu trò chuyện, cũng không thấy có tin tức Vương Nhất Bác trở về. Hiển nhiên đối với việc sư tử lớn xuất hiện ở nhà, bên ngoài hình như cũng không phát hiện Nguyên soái Đế quốc mất tích trong trận chiến Tinh Hải đã trở lại.
**********************
Điềm Điềm: Mình đoán hình dạng của 0520 giống như robot Nhị Bạch dễ thương bên Trung ấy, chỉ là có thêm tay chân. ^-^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.