"Ựa." Sau vài giây yên lặng, Thanh Hòa bái phục: "Đúng là Phất Thần đại nhân có khác."
"Đây cũng là vị chua ư?"
"Vâng ạ, nhưng mà vị chua của giấm mạnh lắm, bình thường chỉ nếm một ít để kích thích vị giác thôi. Ngài uống cả thìa như vậy nên em không biết vị giấm sẽ mạnh đến mức nào."
Đừng quên rằng, Phất Thần là thần linh uống gió ăn xương hàng nghìn năm nên khẩu vị rất thanh đạm. Hai lần giúp Phất Thần lấy lại vị cay và ngọt trước đó, cô không hề nấu cay xè hay ngọt khé.
Nhưng đến lượt vị chua thì... Trời đất ơi, cô đổ ra bát con cho đẹp, nào ngờ Phất Thần dám tỉnh bơ uống cả thìa.
Thanh Hòa cười tít mắt: "Ngài tin tưởng đồ ăn em dâng ghê."
Phất Thần dửng dưng liếc cô một cái, không trả lời.
Thanh Hòa có lòng hỏi: "Chua quá nên không nói nên lời chăng?"
Nói rồi cô lập tức biến ra cốc giữa nhiệt, làm phép đổ nước vào cốc và dán bùa làm nó nóng lên. Mới đó, chiếc cốc trống không đã có nước bốc hơi nóng.
Cô mỉm cười dâng nước: "Lầm cốc giải chua chứ ạ?"
Phất Thần lạnh lùng đã từ chối. Vẫn là lời thoại vạn năm không thay đổi: "Đừng suy đoán thần linh bằng thước đo của người phàm."
Thanh Hòa nghĩ bụng: Vẫn còn có tinh thần lắm, vậy là không sao rồi.
Thế nên cô nói ý: "Xem ra vị chua không thành vấn đề với thần linh đại nhân. Thế hôm nào chúng ta ăn mì chua cay đi? Món đó thêm nhiều giấm nhưng mà ngon lắm luôn."
Phất Thần chau mày, không ngần ngại nói thẳng: "Ta không thích giấm."
"Hì hì." Thanh Hòa cố nhịn cười, càng nghĩ càng thấy buồn cười nên không nhịn nổi. Cười giòn quá làm Phất Thần không thể bỏ qua, đành nhìn cô chằm chằm.
"Ưm." Thanh Hòa bịt ngay cái miệng lại, thế nhưng đôi mắt to tròn lúng liếng kia vẫn đong đầy nét cười.
Một lúc sau, cô mới hít sâu dằn lại cơn buồn cười.
Phất Thần đã lạnh mặt đặt đũa xuống, cực kỳ chê bai món sườn xào chua ngọt.
"Ấy, ban nãy em sai rồi, em nhận lỗi!" Thanh Hòa lại buồn cười, cô cố gắng nghiêm túc nói: "Em cực kỳ thích ăn chua, vị chua rất kích thích vị giác. Mong ngài tạm thời gạt đi thành kiến, súc miệng rồi ăn thử lại món sườn xào chua ngọt. Em đảm bảo món này ngon lắm."
Phất Thần vẫn không động đũa.
"Thôi được rồi, thế thì nói chuyện trước đã. Em giải quyết ưu phiền giúp ngài, như vậy là được rồi chứ?"
Phất Thần bình tĩnh nói: "Ném em ra ngoài xem chừng thú vị hơn."
Thanh Hòa chớp chớp mắt vô tội: "Ngài làm vậy là giận cá chém thớt, không công bằng với em."
Phất Thần nhìn cô: "Im lặng."
"Còn một chuyện nữa làm em rất ngạc nhiên, tại sao ngài lại khôi phục vị chua nhỉ?" Thanh Hòa thắc mắc: "Mấy hôm nay em có cúng bái xin cho ngài lấy lại vị chua ư?"
Nói đến vấn đề chính, nhịp thở của Phất Thần bình thường trở lại: "Chưa từng."
"Tức là ngài tự khôi phục ạ?"
Phất Thần phủ nhận: "Ta vẫn chưa thiếu nhạy bén đến mức ấy."
Thanh Hòa sờ cằm, thế thì chỉ có thể nhờ ngoại lực. Nhưng ngày nào cô cũng như hình với bóng cùng Phất Thần, cô nhớ rõ ràng mọi sự việc diễn ra, làm gì có chuyện có tình huống nào đó giúp Phất Thần lấy lại vị chua mà cô không biết?
Phất Thần nghe thấy cái tên đó thì nhăn mặt: "Sao lại nhắc đến cậu ta?"
Thanh Hòa rào trước: "Em sẽ nói nhưng ngài không được giận em."
Phất Thần lạnh lùng dùng từ rất nghiêm: "Ta sẽ cố gắng không hoạch tội chỉ vì lời nói."
Đáng ghét!
Thanh Hòa cảm thấy Phất Thần đã biết lươn lẹo.
Sao lại vậy được chứ?
"Em cho rằng ngài ghen vì Tử Tô." Thanh Hòa vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Phất Thần.
Phất Thần hỏi: "Em mới nói giấm chỉ được nếm, không được uống. Cớ sao giờ lại nói là uống giấm?"
[Chú thích: 吃醋 /chīcù/ có nghĩa đen là uống giấm và nghĩa bóng là ghen. Ở câu trên Thanh Hòa nói về "ghen" nhưng Phất Thần lại hiểu theo nghĩa đen là "uống giấm".]
Thanh Hòa không ngờ Phất Thần lại suy nghĩ theo hướng đó.
"Quê của em có điển cố về uống giấm." Thanh Hòa kể: "Có phu nhân của Tể tướng nọ không muốn trượng phu cưới vợ bé nên thà uống rượu độc nhà vua ban cũng không bao giờ chấp nhận chuyện ấy. Sau khi phu nhân uống rượu độc, Tể tướng đang nóng lòng như lửa đốt lại phát hiện đó chẳng qua chỉ là vò giấm, từ đó nhà vua không nhúng tay vào chuyện nhà của thần tử nữa. Vậy là có câu chuyện lưu truyền rằng uống giấm cũng có nghĩa là ghen."
Giải thích xong, Thanh Hòa cũng tự vỡ lẽ: "Đúng rồi, cả vò giấm như thế cớ sao phu nhân không cảm nhận được vị chua? Chắc chắn phu nhân đã uống một hơi cạn sạch, thế nên mới gọi là uống giấm chứ không phải là nếm giấm."
Phất Thần: "Ừ, cũng có lý."
"Quay lại vấn đề chính." Thanh Hòa hỏi: "Rốt cuộc ngài có ghen vì Tử Tô không ạ?"
"Ngài đừng có lên giọng với em trong lúc quan trọng." Thanh Hòa làm nũng: "Chuyện này rất quan trọng với em!"
Phất Thần lẳng lặng nhìn cô: "Vì sao em lại quan tâm vấn đề này?"
"Thì..." Hiếm khi Thanh Hòa do dự, nhưng cô biết bây giờ mà không trả lời thật lòng thì cả đời này đừng hòng nhận được câu trả lời của Phất Thần. Vậy nên cô nói nghiêm túc: "Nếu như ngài ghen vì hắn ta, tức là ngài có cảm giác với hắn, cũng có nghĩa là em không còn... cần thiết nữa."
"Nhưng chẳng phải ghen có nghĩa là cảm thấy chua xót khi người mình quan tâm lại để ý người khác sao?"
Đúng là Phất Thần đại nhân có khác, dễ dàng hiểu và định nghĩa chính xác nghĩa bóng của uống giấm.
Sau đó hắn lạnh lùng nói: "Giao nhân đó là cái thá gì?"
Thanh Hòa thở phào, bất giác mỉm cười thả lỏng. Song chợt nhớ ra không được vui mừng ra mặt, thể hiện biểu cảm ra ngoài như thế quá non nớt nên cô lập tức điều chỉnh khóe miệng, bình tĩnh nói: "Hóa ra là vậy. Thế theo phương pháp loại trừ, ngài ghen vì... em???"
Nói ra chữ cuối, Thanh Hòa khiếp sợ.
Phất Thần phản ứng vô cùng nhanh, hắn thản nhiên đáp: "Ta không ghen."
Thanh Hòa bật thốt: "Thế ngài lấy lại vị chua từ lúc nào?"
Giọng Phất Thần trầm hơn, kiên quyết: "Ta không ghen."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]