Chuyển ngữ: Wanhoo
Quyết định xong nhiệm vụ tiếp theo, Thanh Hòa xoa bụng rất hợp bầu không khí.
Cô thản nhiên nói: "Em hơi đói."
Phất Thần không tin cô đói.
Cô nhóc chỉ đang thèm ăn.
Dù vậy, Phất Thần chưa từng gặp tu sĩ nào không có tiền đồ, hơi chút lại thèm ăn như cô.
"Có một kiểu đói miệng, không phải đói bụng..." Dưới cái nhìn chằm của Phất Thần, Thanh Hòa vẫn nói thật: "Được rồi, em thèm ăn."
Nói xong giọng cô lại vô tư, không biết sợ vì mình có lý: "Em đã là người tu hành, có ăn thế nào cũng không béo, tại sao em không tận hưởng điều đó?"
Người tu tiên còn có tuổi thọ, năng lực, và thể lực cao hơn người phàm trần.
Phiên dịch đại khái thì ý của cô là cô không hề mệt khi ăn xong phải rửa bát. Cô có thể điều khiển nước rửa bát tự động, lại còn đảm bảo rửa sạch hơn máy rửa chén hay rửa bằng tay.
Cô đã có tuổi thọ nghìn năm, nhiều thời gian như thế muốn lười biếng thế nào cũng được.
Đã vậy sao lại quở trách cô tận hưởng cuộc sống?
"Đừng thiển cận như thế." Nghe câu nói không hề có chí tiến thủ của cô, thần linh không nhịn được chau mày: "Rồi cũng đến hạn tuổi thọ, em không giác ngộ đạo trường sinh thì phải làm sao?"
Thanh Hòa không sợ nhất chính là khi Phất Thần nói đạo lý.
"Em có nghĩ đến rồi." Thanh Hòa bật cười hỏi ngược lại: "Chẳng phải đại đạo đang ở trước mặt em sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-than-linh/3250401/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.