Chuyển ngữ: Wanhoo
Lúc đầu Thanh Hòa đi rất chậm nhưng muối trong hồ trơn bóng, không khác gì đi đường bằng nên đi nhanh hơn.
Cô tìm kiếm khắp mặt hồ, lải nhải nho nhỏ: "Mây trắng giữa hồ, giữa hồ... Á, ở đó!"
Tìm thấy hình ảnh đám mây soi bóng giữa mặt hồ, Thanh Hòa cười phấn khích chạy tung tăng ra đó.
Để rồi suýt ngã vì muối trơn, không nhờ cơn gió đỡ cô, cô đã ngã đau điếng.
"Đi phải nhìn đường." Phất Thần luôn xuất hiện với triết lý bất cứ lúc nào.
Nhưng không ngăn được Thanh Hòa tố cáo người xấu.
"Là ngài mài muối trơn quá ảnh hưởng đến em, không thì làm sao em trượt chân?"
Thần linh không mắc bẫy.
Hắn lạnh lùng: "Vậy ta trả lại muối ban đầu cho em."
Thanh Hòa phùng má không trả lời.
Nhưng cô đã bắt được thần linh lỡ miệng.
Quả nhiên hồ muối thay đổi có công của Phất Thần.
Thần linh buông lời lạnh lùng nhưng thực tế không biến hồ muối lại như ban đầu, thế nên cô vẫn đi vững.
Thanh Hòa đứng khá gần chỗ bóng mây, cô đi đến cúi xuống vớt một món đồ dưới bóng mây trắng.
Cô quan sát đồ vật trong tay: "Đây là... gương ạ?"
Đây là một cái gương bạc cỡ mặt người, bên ngoài đóng khung gỗ trắng trơn bóng không biết làm từ vật liệu gì. Viền trong khung khảm nạm các loại đá quý như ngọc lam, hổ phách, mã não đỏ. Đằng sau khắc thần thú Bạch Trạch trong truyền thuyết.
Cô cầm gương bạc, cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-than-linh/3250391/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.