Chuyển ngữ: Wanhoo
Phất Thần đã không vướng bận còn chủ động an ủi mình, Thanh Hòa cũng không có lý do gì để xị mặt.
Cô vuốt mặt sạc đầy năng lượng cười tươi tắn.
Đi! Tìm quà!
Cô dò hỏi Phất Thần tặng quà gì cho cô.
"Ngài nói cho em biết đi, không nói tên nhưng tả sơ sơ cũng được mà."
Phất Thần lạnh lùng điềm tĩnh, không bắt chuyện có thể im lặng cả ngày nên ém chuyện rất kỹ.
Không như cô nói liên tục cả ngày, không giấu được tâm sự. Có suy nghĩ bất chợt gì cũng muốn nói cho Phất Thần biết.
Phất Thần nói: "Quân tử cẩn ngôn."
Đại khái là nhắc nhở cô suy nghĩ trầm ổn. Thanh Hòa muốn trêu bảo mình không phải quân tử thì làm sao. Nhưng nghĩ lại thấy mình nói thế chỉ thiệt mình.
Cô đâu đến mức quá đáng, làm gì phải nói mình không phải quân tử?
Cô dừng lại, động não nhớ đến lời hứa của Phất Thần.
"Ngài nói em chỉ cần làm theo bản tâm thì luôn đúng. Em rất tò mò về món quà, ngài bật mí cho em một ít đi."
Phất Thần bình tĩnh: "Ta có quyền giữ im lặng."
Thanh Hòa: Hay lắm, nói tóm lại quyền quyết định vẫn tùy ý thần linh.
Vừa nói Thanh Hòa vừa tháo hài.
Hài của cô là hài thêu tơ vàng khảm ngọc phát hiện trong kho tàng của Phất Thần, đẹp nhưng không thực dụng. Thực ra cô có linh lực bảo vệ, đi cái gì cũng thoải mái, đẹp là quan trọng nhất.
Nhưng nếu tháo hài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-than-linh/3250390/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.