Chuyển ngữ: Wanhoo
"Mặc dù ngài nói cho em càn rỡ một chút..." Thanh Hòa nói câu này đến ngượng nghịu.
Không phải cô gái mồm mép nhanh nhảu bỗng dưng khó ăn nói, chẳng qua là vì nhắc lại nguyên vẹn câu này trong ngữ cảnh bình thường có hơi ngại.
Đừng thấy Thanh Hòa hay luyên thuyên, có đánh chết cô cũng không nói đàng hoàng câu "Em được phép càn rỡ một chút với ta".
Ôi.
Ngại quá.
Cô đến nể Phất Thần.
"Đúng là Phất Thần đại nhân có khác."
Phất Thần không muốn biết tại sao cô lại khen mình không đầu không đuôi.
Nhắm mắt cũng biết một khi cô nhóc trở lại trạng thái bình thường sẽ không bao giờ khen ngợi.
Thần linh dày dặn kinh nghiệm chọn giữ yên lặng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt với cô, vậy thì cô gái sẽ chuyển sự chú ý sang những chuyện có ý nghĩa hơn.
Nhưng...
Thanh kiếm nào đó không kinh qua trăm trận như Phất Thần.
Nghe thấy cô gái hư khen Thiên Đạo đại nhân, thanh kiếm ngập tràn hứng thú hỏi:
- Tất nhiên rồi. Cô cũng nhận ra Thiên Đạo đại nhân nói gì cũng vô cùng hoàn hảo đúng không?
Phất Thần rùng mình khe khẽ.
Đang định ngăn cản đã thấy Thanh Hòa bước lên luôn bậc thang giúp đỡ tuyệt vời.
"Đúng rồi, trêu cũng thản nhiên hơn người."
Thanh Hòa dè bỉu xong cuối cùng đã thật sự sảng khoái.
"Nếu là tôi, tôi sẽ không nói được câu đó."
Xích Tiêu vẫn chưa hiểu ý, vẫn rất hãnh diện:
- Hừ, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-than-linh/3250385/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.