Lý Nhất Phàm không chút nào để ý đến lời nói của Cố Nam Phong, ngược lại còn nói: “Thân thủ nhanh như vậy, ta nghĩ ngươi chính là hắn. Đợi ta xử lý mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ lại đến chơi cùng với các người.” Vừa dứt lời, trong phòng đã không còn thân ảnh của Lý Nhất Phàm, căn nhà tráng lệ huy hoàng nay đã thể hiện ra đúng bản chất của nó: Một ngôi miếu đã bị bỏ hoang từ lâu.
Thấy Lý Nhất Phàm đi rồi, tôi mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó tôi bị tiếng bịch làm cho giật hết cả mình. Thì ra là Hạ Dương quỳ trên mặt đất.
“Chủ nhân, là do tôi sơ ý. Tôi nguyện ý chịu phạt.”
Trên người hắn còn có thương tích nhưng hắn cứ quỳ thẳng tắp như vậy nên nhất định là miệng viết thương đã bị rách ra. Tôi vừa định cầu xin cho hắn thì Cố Nam Phong đã liếc tôi một cái rồi nói: “Biết sai thì tốt, vậy ta sẽ phạt ngươi...”
“Đây không phải là lỗi của hắn.” Tôi giành trước một bước nói: “Hắn vẫn luôn tận lực bảo vệ tôi, còn bị thương, nếu không nhờ có hắn thì tôi đã sớm kết minh hôn với Lý Nhất Phàm rồi.”
Nghe thấy tôi nói Hạ dương bị thương, Cố Nam Phong lập tức hỏi: “Vết thương có nghiệm trọng không?”
Sau khi tự mình nhìn thấy vết thương, Cố Nam Phong mới cười nói: “Không đáng ngại, trở về thì bôi thuốc vào là ổn. Nhưng mà ta vẫn phải phạt.”
Tôi còn muốn cầu xin nhưng lại bị Cố Nam Phong ngăn cản: “Vậy phạt ngươi chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy/2195174/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.