Tôi còn muốn ở lại thật lâu, nhưng Quân Nhật khuyên tôi nên trở về. Mật đạo này được Tiêu Thần cho xây dựng rất kín kẽ, đào sâu và vòng vèo xuống đất, cả đi cả về cũng khá mất thời gian. Nếu không trở về trước khi trời sáng, Tiêu Thần sẽ nghi ngờ.
“Tiểu Nguyệt, em đã quen với tôi rồi chứ? Em không còn sợ tôi nữa chứ?”
Nhìn gương mặt anh tuấn của hắn hơi đỏ lên, tôi khẽ bật cười. So với trong tưởng tượng thì hắn chẳng đáng sợ chút nào, ngược lại còn có chút đáng yêu, như cậu con trai mới lớn vậy.
“Không, tôi không sợ anh nữa. Anh rất tốt, cảm ơn anh.”
Tôi nói dứt lời, khuôn mặt của hắn rạng rỡ hẳn lên. Thoắt một cái, hắn đã bế phốc tôi lên, chạy băng băng qua những bậc cầu thang trở về phòng tân hôn của chúng tôi. Lối ra chính là bức ảnh treo trên tường, tháo bức ảnh ra là sẽ thấy mật đạo.
Quân Nhật đặt tôi lên giường, hắn nằm xuống cạnh tôi, khẽ đặt lên trán tôi một nụ hôn rồi ôm tôi ngủ. Tuyệt nhiên không có hành động ép buộc gì khác. Tôi ngẩn người, tim bỗng đập thình thịch như đánh trống.
Tôi bị làm sao thế này? Từ bao giờ tôi đã quen với những cử chỉ ân cần của hắn dành cho tôi. Cảm giác hoàn toàn khác so với trước kia khi quen Mộ Tinh, anh ấy cũng dịu dàng, cũng ân cần với tôi như thế, nhưng tôi hoàn toàn không hề rung động chút nào với anh ấy cả.
Còn người đàn ông này... sao tôi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy-dung-bo-em-mot-minh/2732056/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.