Tiêu Thần có thể giấu tất cả mọi người, nhưng ông ta không ngờ rằng Quân Nhật biết hết mọi chuyện. Đơn giản vì những người chết oan kia không siêu thoát được, họ quanh quẩn ở mảnh đất nhà họ Tiêu, bị Quân Nhật phát hiện. 
"Có nghĩa là bây giờ có rất nhiều hồn ma oan khuất ở trong nhà này sao?" 
"Không có, tôi đuổi họ đi hết rồi." 
Quân Nhật thản nhiên trả lời, tôi nghe mà bực đến nghiến răng. 
"Tại sao anh lại làm thế? Anh đuổi người ta đi hết, tôi biết tìm ai để điều tra đây?" 
"Tôi xin lỗi, thật sự tôi không nghĩ đến sẽ có ngày em cần đến họ… Tại đám người đó cứ suốt ngày tìm tôi khóc lóc oán thán nhờ tôi trả thù giúp, phiền chết đi được. Đã vậy còn toàn là ma nữ, tôi nhìn chẳng thấy ai xinh đẹp bằng em cả, không vừa mắt, không hứng thú." 
"..." 
Tôi suy nghĩ, có chút kỳ lạ. Nếu đã là hồn ma, còn chịu oan khuất, họ hoàn toàn có thể hiện hồn ám theo Tiêu Thần để trả thù mà. 
"Tôi biết em nghĩ gì nha! Đám người đó đều bị Tiêu Thần cho thầy pháp khống chế rồi, căn bản bọn họ khi chết đều mang bệnh trong người, nên vong yếu, không có năng lực như tôi!" 
Tôi cạn lời, hắn bây giờ còn biết tự luyến rồi. 
Ngày giỗ của mẹ tôi… trùng hợp làm sao, đúng vào ngày 15 tháng Bảy Âm lịch. 
Bây giờ là tháng Sáu, tôi vừa nôn nóng vừa căng thẳng chờ đến ngày đó. Công việc kinh doanh hộp đêm tôi quản 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy-dung-bo-em-mot-minh/2732045/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.