“Tôi giúp cô thoát khỏi chỗ này, còn cô, phải xây cho tôi một cái miếu.” 
“Xây cho anh một cái miếu à? Nhưng đây là mảnh đất của nhà họ Mộ, không phải tài sản của tôi, việc này hơi khó… Hay là anh nói hẳn với người nhà họ Mộ ấy, để họ làm!” 
“Bọn họ không nhìn thấy tôi, không nói chuyện được! Không phải ai cũng có khả năng nhìn thấy ma quỷ giống cô. Tôi nói rồi đấy, cô không giúp thì thôi.” 
Cái đầu lạnh lùng nói rồi lăn đi, trước khi đi còn há cái miệng đỏ lòm cắn vào chân tôi một cái đau nhe răng chảy nước mắt. 
“Máu của cô sao mà có mùi quen quá…” 
Nó lẩm bẩm, còn tôi chẳng hiểu gì. 
“Quen gì mà quen, tôi mới gặp anh lần đầu! Chuyện xây miếu tôi hứa sẽ cố gắng làm giúp anh, anh làm ơn giúp tôi ra khỏi đây đi mà!” 
Cái đầu lăn đi đâu đó rồi một lúc sau quay trở lại, nhả vào tay tôi một vật. Là cái điện thoại của tôi, bị cha mẹ Mộ Tinh tịch thu và tắt nguồn. 
Cái đầu nhe răng cười rất kiêu ngạo, đúng lúc tiếng cười cất lên, ngoài trời lại nổi cơn giông sấm chớp đùng đùng, cơn mưa ập đến. Mưa to quá nên người làm nhà họ Mộ đều ở trong nhà, bên ngoài trời cũng tối đen chẳng nhìn rõ. 
Tôi nhân cơ hội đó trèo xuống, lẳng lặng trốn ra ngoài mà không bị ai phát hiện. Cửa cổng nhà họ Mộ đã mở toang hoác từ bao giờ, tôi chạy bán sống bán chết thoát khỏi, gọi điện cho 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nuong-cua-quy-dung-bo-em-mot-minh/2732018/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.