*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Vây bắt vô cùng thành công. Hơn năm mươi con chim non chung sức hợp tác, cá buồm nặng mấy trăm cân, cá mòi từng đàn từng lũ, cá ngừ vây vàng cùng là kẻ săn mồi, các loại các dạng cá biển trở thành chiến lợi phẩm, liên tiếp bị ném lên bãi cát, xếp thành từng ngọn núi nhỏ. Trong quá trình đi săn, các chim non tuyệt không kén chọn. Bất kể có biết hay không, đã từng thấy chưa, gặp được đàn cá quy mô lớn, đều phải bắt mấy con. Nghi ngờ là cá đầu, càng nhất định không bỏ qua. Có vài phệ nhân sa theo đuôi đàn cá mòi, muốn nhân cơ hội ăn một bữa ngon. Một con cá mập trẻ tuổi bơi nhanh nhất, phát hiện chim non lạc đàn, đang định nhân cơ hội hạ miệng. Cá mập đến sau nhìn thấy, sợ đến hai mắt trợn tròn, hận không thể xử tử nó. Ăn chim non? Không muốn sống nữa sao?! Cá mập xuất hiện làm cho đàn cá hoảng sợ. Bạch Lam và Bạch Hi phát hiện không đúng, tiếng phượng kêu đồng thời vang lên. Nghe được cảnh báo, tuyết nhạn bị tấn công phát ra tiếng kêu dài, hai cánh quạt qua, mặt phệ nhân sa thiếu chút nữa sưng vù lên. Các chim non khác vứt bỏ con mồi, toàn bộ chuyển mục tiêu, sau khi “cứu” đồng bạn ra, bắt đầu tiến hành truy đuổi trả thù phệ nhân sa. Nếu là mấy tháng trước, bọn họ tuyệt đối không phải đối thủ của phệ nhân sa trưởng thành. Hiện tại, ai xử ai lại nói không chừng. Nhận ra nguy hiểm, phệ nhân sa quyết đoán từ bỏ đàn cá, nhanh chóng chìm vào biển sâu. Trong đó có hai con đã biết sự khủng bố của nhạc trạc, chìm xuống sâu nhất. Để giữ được mạng, hoàn toàn không thèm để ý gì khác. Đáng tiếc vẫn không đủ nhanh. Chỉ trong chớp mắt, bị Tần Ninh cùng mấy con hắc nhạn lao đến bên người, xoẹt xoẹt vài cá, trên lớp da dày đã tăng thêm mấy vết máu dài. Tơ máu đỏ tươi phiêu tán trong nước biển, tựa như lớp sa mỏng trong suốt. Muối thấm vào vết thương, phệ nhân sa đau đến nhe răng. Lại bị coi là khiêu khích, dẫn đến các chim non phẫn nộ. Đàn cá mập bị bao vây, về phần kết quả, bi thôi không đủ để hình dung. Tộc lông vũ trưởng thành vội vàng bay đến, nhìn thấy cảnh tượng trong nước, nửa ngày không nói nên lời. Đánh đuổi đàn cá mập, xác nhận không có lọt lưới, Tần Ninh ra hiệu cho đám hắc nhạn, mở cánh ánh sáng, rẽ nước lao ra, bay đến chỗ Bạch Lam Bạch Hi. “Bọn mình muốn đi hướng đông.” Bạch Lam chỉ bọt nước cuộn lên ngoài khơi. Dựa vào kinh nghiệm, nơi đó hẳn là có đàn cá mới đến. Tần Ninh lắc đầu. “Hôm nay bắt không ít cá, đủ cho bọn mình chia. Hơn nữa trời đã không còn sớm, muốn bắt cá, có thể lần sau lại đến.” Lúc này, trên bầu trời chỉ còn một vầng thái dương, một vầng khác đang từ từ chìm vào dưới mặt biển, báo hiệu buổi tối sắp đến. “Được, nghe lời cậu.” Thiên nga và cuồng điêu không tiếp tục ra xa điều tra, xoay quanh một vòng giữa không trung, xác nhận không có đồng bạn chạy quá xa, kêu dài một tiếng, lần lượt quay về bên bờ. Tần Ninh rớt lại cuối cùng, nhìn gợn sóng lăn tăn ngoài khơi, hoài niệm xen lẫn quyến luyến, đồng thời xông lên đầu. Cậu biết rõ, đây là tình cảm bắt nguồn từ huyết mạch. Thiên ca tụ cư ở miệng núi lửa, nhạc trạc theo nước mà cư, đều là truyền thống lưu lại từ thời thái cổ, tập tính hàng tỉ năm sai khiến. Nếu tình huống cho phép, Tần Ninh càng thích ở bên bờ nước. Khi tỉnh lại trên đảo hoang, lựa chọn an cư dưới đá ngầm đầu tiên, chính là xuất phát từ nguyên nhân này. Mặt trời chiều đã chìm một nửa, nước biển xanh lam nhuộm thêm sắc ấm. Các chim non nhận được tín hiệu, lục tục lao ra khỏi mặt nước, bơi về phía bãi cát. Tuyết nhạn tốc độ nhanh nhất, sau đó là hồng phúc hắc nhạn, cuối cùng mới là bạch giác hắc nhạn. Để bắt cá, đám Hắc Minh bơi xa nhất, quay về tự nhiên chậm hơn đồng bạn. Sửa sang lại lông vũ, cuồng điêu dẫn đầu đốt lửa. Nhìn núi cá chất đống trên bờ, các chim non đều có chút không dám tin, đây là thành quả sau chưa đầy bốn giờ. “Ăn trước!” Mệt mỏi một trận, nhất định phải lấp đầy bụng, ăn cho đủ. Đống lửa tăng thêm bốn chỗ, ánh lửa màu xanh cam dập dờn bốc lên. Củi gỗ thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách, hợp tấu với sóng biển, ngược lại cũng là một loại lý thú khác. Cho dù có chim trưởng thành ở bên cạnh, các chim non vẫn lựa chọn đích thân động thủ. Niềm vui của nấu cơm dã ngoại không ngoài như vậy. Cá lớn dài hơn mười mét nhanh chóng được xử lý sạch sẽ, chém thành từng khúc, để vào trong nồi nấu. Cá mòi dài hơn cánh tay, bỏ đi bộ phận không sử dụng, dùng cành cây xuyên qua, gác bên cạnh đống lửa nướng. Rắc thêm gia vị lên, mùi hương bay theo gió, làm người chảy nước miếng. Tất cả chim non phồng quai hàm, một tay cầm cá nướng, một tay bưng bát canh, núi cá giảm đi với tốc độ khó có thể tin. Chim trưởng thành ở bên cạnh bảo vệ, nhịn không được nhớ lại thời thiếu niên của bản thân. Nhớ năm đó, bọn họ cũng từng cùng nhau học tập, hợp tác đi săn. Trưởng thành rồi, rất ít lại có cơ hội như vậy. Với tộc lông vũ mà nói, thời thiếu niên thật sự rất ngắn. Tiêu hao xong hai ngọn núi cá, các chim non ăn đến bụng căng tròn. Mấy con hắc nhạn ợ một hơi, biến thành hình thái nguyên thủy, hoàn mỹ thuyết minh “cầu lông” là khái niệm như thế nào. Cá biển còn lại, một nửa chia theo số người, một nửa chia cho chim non ra sức nhiều nhất. Đối với việc này, chim non tham gia đi săn không có ý kiến, cũng không có bất mãn. “Ngày mai về trường, rất có thể sẽ lập tức có lớp thực chiến.” Ngồi trên lưng khôi nhạn, Hắc Minh nắm tay, cổ vũ cho Tần Ninh, cũng cổ vũ cho bản thân. “Nhất định phải cố lên!” “Được.” Theo quy tắc, ba con chim phượng tự thành một tổ, gặp phải trong không gian mô phỏng, các chim non khác đều là đối thủ. Trong lúc phiền muộn, Bạch Lam hack vào hệ thống của trường, phát hiện giảng viên cũng sẽ tham gia thực chiến, tạo chướng ngại vật cho chim non, tâm tình mặt trái lập tức bị quét sạch. Có thể dự kiến, trước khi ba con phượng hoàng rời trường, cuộc sống bị ném bay của các giảng viên, sẽ duy trì liên tục một khoảng thời gian rất dài. Hệ thống vốn không có quy tắc này. Trách chỉ trách hiệu trưởng bạch chuẩn lại đập đầu một cái, không hỏi ý kiến bất cứ ai, đích thân động thủ, mới tăng thêm “đề thi” này. Du chuẩn và hồng chuẩn biết được, tâm tình vô cùng phức tạp, chỉ có thể dùng một câu để miêu tả: Xui xẻo! Trở lại miệng núi lửa, Tần Ninh bị ống trụ đuổi theo nhét hết ba quả dại, no đến phải đi vòng tròn quanh phòng. Vòng vo đủ nửa giờ, cảm giác mới tốt hơn một chút. Lúc Bạch Hử đến, Tần Ninh vừa mới ngồi xuống. Thấy khay trong tay thiên nga, lập tức có cảm giác như bị sét đánh. “Làm sao vậy?” Bạch Hử đi đến bên giường, phát hiện vẻ mặt Tần Ninh đột nhiên thay đổi, mắt nhìn thẳng thịt nướng trong khay. “Em không ăn nổi nữa.” Để chứng minh lời mình nói, Tần Ninh thậm chí ợ một cái, “Vừa rồi ở bờ biển ăn rất nhiều cá nướng.” “Vậy sao?” Bạch Hử nghĩ nghĩ, làm ra một hành động bất ngờ. Buông khay, một tay đặt lên bụng Tần Ninh, thậm chí ấn hai cái. Ngón tay thon dài, dưới sắc vải đen tuyền làm nổi bật, trắng đến gần như trong suốt. Vài giây sau, rất có chuyện lạ gật đầu. “Đích xác.” Tần Ninh choáng váng, thật sự choáng váng. Ngẩn ngơ sững sờ nhìn Bạch Hử, tròn hai phút, vẫn nói không nên lời một chữ. Người sau như không phát hiện, cất khay, lấy dụng cụ trị liệu ra. “Đừng nhúc nhích, rất nhanh là xong thôi.” Ánh sáng xanh lam thong thả quét qua. Trong toàn bộ quá trình, Tần Ninh duy trì cùng một tư thế, ngồi ngây người, hồn bay trên trời. Cho đến khi vai bị ấn xuống, một bàn tay rơi vào sau lưng, mới đột nhiên hoàn hồn. Nhìn về phía thiên nga một tay chống má, nằm nghiêng bên cạnh, tình huống gì đây? “Ngủ đi.” Bạch Hử cười nhẹ cúi đầu, môi in lên trán Tần Ninh. Từ mi tâm trượt xuống, qua chóp mũi một chút, đến khóe môi mới dừng lại. “Anh muốn ngủ ở đây?” “Không được sao?” Bạch Hử nhìn Tần Ninh, giọng nói hơi trầm, nụ cười vẫn ôn hòa như trước, lại mang theo một tia ý vị nói không rõ, “Em muốn ta đi?” “…” Câu này bảo cậu phải trả lời thế nào? Không thể nào đưa ra đáp án trái lương tâm, Tần Ninh thẳng thắn vùi vào lông vũ, làm đà điểu. Lòng bàn tay ấm áp đặt sau gáy, ngón tay xen vào mái tóc, nhẹ nhàng vuốt qua đuôi tóc. Vỗ về dịu dàng, rất nhanh mang đi nôn nóng. Tần Ninh nghiêng đầu, gối lên cánh tay, vô thức ngáp một cái. “Đợi em ngủ rồi, ta sẽ rời đi.” Mơ mơ màng màng đáp trả, hai mắt Tần Ninh khép lại, rất nhanh chìm vào mộng đẹp. Trong lúc vô thức, tự động lại gần nguồn nhiệt, ôm chặt lấy con thiên nga nào đó. Nhìn chim non rúc vào lòng mình, Bạch Hử vô thanh cười khẽ, khóe mắt đuôi mày sáng lên đồ đằng nhàn nhạt, trong một chớp mắt diễm sắc kinh người. Thiên nga không mê người thì thôi, một khi quyết định, khoe khoang lông vũ để tìm bạn đời, thật lòng sẽ lấy mạng người. Bạn nhạc trạc nào đó mộng đẹp say sưa, hoàn toàn không biết, bản thân đã bị đôi cánh bạch kim bọc kín, hoàn toàn không còn khả năng thoát thân. Ngày hôm sau, Tần Ninh dậy sớm, mở mắt, không nhìn thấy Bạch Hử, không hiểu sao lại có chút mất mát. Ăn sáng xong, được Bạch Hử ôm lên tín thiên ông, cùng hai thiên nga nhỏ rời miệng núi lửa. Nghĩ đến lớp thực chiến sắp tới, cả ba đầu âm thầm xoa tay. “Hoàn cảnh mô phỏng hôm nay sẽ là gì?” “Lần trước là sa mạc, trước nữa là sông băng, trước trước nữa là rừng rậm.” Bạch Hi bẻ đầu ngón tay, lần lượt đếm, “Nếu thứ tự không thay đổi, lần này hẳn là biển.” Đáy biển cầu sinh? Tần Ninh gật đầu, lòng tin càng sung túc. Một lòng suy nghĩ chương trình học tiếp theo, mất mát vô cớ lúc sáng sớm nhanh chóng bị ném ra sau đầu. Tín thiên ông bay vào trung tâm nội thành. Trước cổng trường, hắc diên, hồng diên và quyên chuẩn đã sớm ở đây chờ. Không cần trưởng bối hỗ trợ, các chim non vẫy cánh, tranh nhau nhảy xuống lưng chim. Gặp mặt nói câu đầu tiên là: “Ba ngày nay cậu ăn gì?” Cách thức mở đầu này làm Tần Ninh cảm thấy vô cùng thân thiết. Mọi người đều đến đông đủ, cổng trường mở ra trong tiếng kêu to. Các chim non xếp hàng đi vào sân trường, chim trưởng thành nhảy lên lưng chim, tộc lông vũ nguyên thủy vỗ cánh bay lên. Trước cổng trường rất nhanh khôi phục yên tĩnh. Mọi người đi đến giảng đường chính, nghe hiệu trưởng bạch chuẩn phát biểu xong, không có nửa điểm bất ngờ, được thông báo buổi chiều sẽ học lớp thực chiến phiên bản “nâng cấp”. “Mình nói không sai đúng không.” Đi bên cạnh Tần Ninh, Bạch Hi nhỏ giọng nói: “Nếu là môi trường biển, bọn mình nên làm thế nào, tìm cách đi ra trước hay đánh giảng viên trước?” “Xem tình huống.” Tần Ninh trả lời, “Gặp phải giảng viên thì đánh, nếu không gặp, cứ tìm máy truyền tin trước.” Lần này không thể so với mọi khi, không có nhiều đồng minh hơn. Ba người muốn thành công qua cửa, phải nắm chắc chủ yếu và thứ yếu. Đối chiến với giảng viên vốn rất tiêu hao thời gian, nếu cố ý muốn tìm kiếm, thời gian nhất định sẽ càng thêm eo hẹp. Vận may kém một chút, thậm chí không tìm được máy truyền tin. “Mình nghĩ, tiết đầu tiên vẫn nên vững vàng thì tốt hơn.” Ba con chim phượng tụ lại một chỗ, thấy giảng viên du chuẩn đi qua, để bảo mật, lập tức đổi thành ngôn ngữ của tộc đàn. Hành động này làm các giảng viên ghé mắt, đều rất muốn biết, ba con phượng nhỏ này đang kế hoạch cái gì. Sau bữa trưa, nghỉ ngơi nửa giờ, các chim non được dẫn đến phòng huấn luyện. Độ khó của chương trình học không ngừng tăng cao, không gian gấp bạch chuẩn chế tạo cũng từng bước đổi mới. Như đã đoán trước, hoàn cảnh mô phỏng mở ra, mọi người lập tức bị nước biển bao bọc. Dựa theo kế hoạch ban đầu, ba người Tần Ninh mở cánh ánh sáng, dùng tốc độ nhanh nhất lao về phía mặt nước, ném tất cả chim non lại phía sau. Hắc nhạn cuồng điêu vốn định đuổi theo, bơi được mấy mét mới chợt nhớ ra, bây giờ bọn họ là đối thủ. Tần Ninh không ngừng tăng tốc, kéo hai thiên nga, tựa như tên rời cung, chớp mắt xuyên qua sóng nước, không thấy bóng dáng. Ở phía sau ba người, Hắc Minh và Lật Dương nhìn nhau, còn muốn theo, lại làm sao cũng đuổi không kịp. Đến đây, cả hai rốt cuộc đã hiểu, những giờ thực chiến trước kia, nhạc trạc và thiên nga đều không dùng ra toàn lực. Bất luận tốc độ hay sức mạnh, đều đang phối hợp bản thân. Hiện tại, hai bên không còn là đồng bạn hợp tác, mà thay đổi vai trò, biến thành đối thủ thực chiến. Ba người không cần phải giữ sức, có thể hết sức xông lên. Loại chênh lệch này, thật lòng sẽ làm người mệt mỏi. Kết quả là, ngay cả ý nghĩ muốn đuổi theo cũng sẽ biến mất. “Làm sao giờ?” “Muốn hợp tác không?” Hệ thống đặt ra quy tắc, đồng thời cũng chỉ định đối thủ. May mắn là, hắc nhạn và cuồng điêu không phải đối chiến. “Hợp tác!” Hắc Minh và Lật Dương vỗ tay, quyết định cùng nhau xông ra, chống lại “nguy hiểm” có khả năng xuất hiện. Sau hai người, càng nhiều chim non kết thành đồng minh lâm thời. Đàn cá mập do số liệu tạo thành tụ tập lại, trận hỗn chiến quy mô lớn vô cùng căng thẳng. Ba người Tần Ninh một lòng lao về phía trước. Gặp phải đàn cá mập, không nói hai lời, tên ánh sáng cùng lên. Đàn cá mập đáng thương, chưa đến gần mười mét, đã bị hơn trăm chùm sáng đâm thành cái sàng. Không đợi số liệu đổi mới, ba chim phượng nhỏ rung động hai cánh, liên tiếp rẽ nước bay ra. Sau khi đàn cá mập “tỉnh lại”, trước mắt chỉ còn nước biển xanh thẳm, nào còn bóng dáng chim non. Bên ngoài hoàn cảnh mô phỏng, nhìn thấy lực tấn công của chim phượng, lần đầu tiên trong đời, giảng viên khôi chuẩn âm thầm mặc niệm cho đồng nghiệp. Du chuẩn và hồng chuẩn bị đồng tình, lúc này đang trông coi hải đảo giấu máy truyền tin. Không mảy may hay biết, ba con phượng nhỏ đã khai hỏa toàn bộ mã lực, lao về phía mình. Theo thống kê sau giờ học, chỉ cần là nơi ba người Tần Ninh đi qua, phệ nhân sa, bạch tuộc khổng lồ, hung thú dị tinh(1),bất luận có chủ động tấn công hay không, tất cả đều đổi mới. Giảng viên tộc chuẩn bảo vệ hải đảo, không gặp phải thì thôi, chỉ cần gặp phải, toàn bộ ném bay. Chim non đến sau nhờ vậy được lợi không nhỏ. Không nói đến dọc đường giảm bớt bao nhiêu phiền phức, chỉ là giảng viên bị ném bay đủ kiểu, trước mắt vòng đầy sao nhỏ, đã dễ đối phó hơn bình thường. Tìm đúng mục tiêu, trèo lên hải đảo, vòng qua hồng chuẩn bước đi theo hình chữ S, né tránh du chuẩn vẽ đường vòng cung trên không trung, đập đá đào đất, dọn sạch thực vật dị tinh, lấy hoa ăn thịt khổng lồ làm cầu đá, liên tiếp đá ra máy truyền tin. Ba người Tần Ninh vẫn luôn giữ vị trí thứ nhất. Từ lao ra khỏi mặt biển, leo lên đảo nhỏ, đánh bại giảng viên, đến tìm được máy truyền tin, thông qua thử thách, thời gian sử dụng không đến một phần ba bình thường. Hắc nhạn và cuồng điêu theo sát phía sau, cũng dùng tốc độ nhanh hơn hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng may mắn dừng ở đây. Hồng chuẩn và du chuẩn khôi phục lại, biết vừa xảy ra chuyện gì, mặt trầm như nước, đồng thời bùng nổ. Chim non phía sau rốt cuộc thấy được, cái gì gọi là uy lực của chim trưởng thành. Một nửa không thể thông qua kiểm tra, bị hệ thống xử không hợp lệ, kết thúc thành tích điểm cao mấy tháng nay. Mấy ngày tiếp theo, các chim non tập trung tinh lực đối phó lớp thực chiến. Đáng tiếc, thiếu phượng hoàng giúp đỡ, giảng viên tộc chuẩn là vô cùng không nói tình cảm, một phần ba chim non vẫn không qua được một lần kiểm tra. Sắp đến ngày nghỉ, các chim trưởng thành vô cùng ngạc nhiên phát hiện, chim non mỗi lần nghe thấy sân huấn luyện sẽ biến sắc, lại chủ động yêu cầu huấn luyện thêm, còn giơ cánh chỉ định đối thủ. “Các anh không được, nhất định phải chị!” Bọn họ cũng tin, hạ quyết tâm khổ luyện, vẫn không đánh thắng hồng chuẩn và du chuẩn! Trong thời gian nghỉ, Tần Ninh không đến phòng huấn luyện, đồng thời từ chối lời mời của hắc nhạn, cầm văn hiến Bạch Hử cho cậu, mỗi ngày tập trung đọc, hận không thể bớt cả thời gian ngủ. Thời gian ăn cơm đương nhiên không thể bớt. Với chim non đang trưởng thành, không có chuyện gì quan trọng hơn ăn cơm. Vất vả đọc ba ngày, Tần Ninh rốt cuộc có chút thu hoạch, hiểu được đại khái lịch sử của chu tước. Trước khi xuất phát, Bạch Hử liên hệ hiệu trưởng bạch chuẩn, nói rõ học kỳ ngắn sau, Tần Ninh sẽ theo y đến vương thành, các chương trình học đều sẽ vắng mặt. “Bạch chủ, chưa từng có tiền lệ.” “Bây giờ có.” “…” Gặp phải chủ thành bốc đồng như vậy, bạch chuẩn thật muốn bỏ gánh mặc kệ. Mệt tim! Biết Tần Ninh lại sắp đi xa, hai thiên nga nhỏ rất là hâm mộ. Biết mình không có phần, lại càng tiếc nuối, dặn dò Tần Ninh nhất định phải mở máy ghi chép mọi lúc. “Vương thành như thế nào, nhất định phải ghi lại!” Đồng ý thỉnh cầu của hai người, Tần Ninh lên tín thiên ông, tạm biệt các bạn, bay về phía trạm hàng không. Cùng lúc đó, núi lửa ở vương thành kết thúc phun trào. Trừ phần chảy xuống dưới lòng đất, tất cả dung nham trên mặt đất nguội đi, đọng lại trên bề mặt núi lửa, trở thành đá núi lửa màu đỏ đặc sắc độc đáo. Có lồng ánh sáng ngăn cản, nơi dừng chân của thành Vũ không bị núi lửa phun trào ảnh hưởng, ngược lại bởi vì thu gom năng lượng mà được lợi. Bến tàu khổng lồ, toàn bộ đài quan sát chỉ huy điều hành nổi giữa không trung. Tầng kim loại màu trắng bạc, đồ đằng rực rỡ tinh mỹ, dấu hiệu độc hữu của thành Vũ. “Năm ngày sau Bạch chủ sẽ đến.” Lật Nhan đứng trước đài khống chế, nhìn hình ảnh dụng cụ quan trắc gửi về, vô thức nhíu chặt lông mày. “Miệng núi lửa bị chặn?” “Đúng vậy.” Lật Xuyên ấn xuống bảng điều khiển, chia hình ảnh thành các góc độ khác nhau, phóng to từng hình, “Không phải đá núi lửa, giống một tầng màn chắn do con người làm ra hơn, có chứa năng lượng không xác định. Máy thăm dò không thể vào sâu, tiếp tục đi xuống, sẽ phải chịu quấy nhiễu rất mạnh.” “Quấy nhiễu?” “Không thể tiếp tục truyền tống tín hiệu.” Lật Xuyên bổ sung, “Cho đến hiện tại, đã có tám máy thăm dò ngừng làm việc.” “Như vậy.” Lật Nhan trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Cứ ghi lại số liệu trước, tất cả chờ Bạch chủ đến quyết định.” “Rõ.” Máy thăm dò rút khỏi miệng núi lửa, dưới màn chắn, vài điểm sáng đỏ lóe lên rồi biến mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]