Đường Dịch cảm thấy quá đau lòng rồi. Cô nắm áo, quay sang nhìn Hứa Duật Sâm.
" Làm ơn đưa tôi đi đi ".
" Chúng ta đi đâu?".
" Đi đâu cũng được, làm ơn " Đường Dịch mất kiểm soát, cô bắt đầu quát lớn tiếng rồi bật khóc.
Hứa Duật Sâm thấy thế liền cho xe quay đầu lại rời đi. Ôn Noãn đi ra thấy xe của Hứa Duật Sâm đang chạy đi thì đuổi theo.
" Thiếu phu nhân...".
Ôn Noãn đứng chống tay lên tường, cô bất lực rồi, cô chỉ có hai chân thôi không chạy lại xe bốn bánh đâu.
Ôn Noãn xoay người vào nhà. Nhìn bộ dạng thản nhiên của Nam Gia Ngộ liền tức giận.
" Cuối cùng ngài Nam đây muốn gì chứ? ".
Nam Gia Ngộ nhìn Ôn Noãn nhưng không đáp.
" Thiếu phu nhân rời đi rồi ".
" Đi rồi càng tốt " Nam Gia Ngộ đứng lên nói.
Anh về phòng của mình, đi đến bên tủ quần áo rồi đặt tay vào cánh cửa, bên trong có một cái mật thất, chỉ cần đẩy nhẹ sẽ mở ra được.
Anh tiến vào trong, bên trong chỉ chứa toàn kỉ niệm hạnh phúc của Nam Gia Ngộ trước kia. Anh bật đèn, đưa tay kéo tấm vải che bức ảnh lớn trên tường xuống.
Nhìn cô gái trong hình đứng cạnh mỉm cười, mái tóc ấy...thật dài...
Đúng vậy, anh cứu Đường Dịch chỉ vì cô có đôi mắt và mái tóc giống như cô ấy.
Người con gái mà anh đã từng yêu sâu đậm rất nhiều. Đến bây giờ có muốn quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-nhan-nguoi-chong-mau-lanh/3033612/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.