Tôi và Dương Đăng không nói gì cho tới lúc hoàn thành xong toàn bộ công việc.
Trong khi Dương Đăng đóng cửa phòng văn nghệ lại, thì bất ngờ bụng của tôi lại réo lên vì đói.
Lúc này tôi mới nhớ ra, từ sáng tới giờ tôi chưa có gì bỏ vào bụng hết, vì việc điều tra khiến cho tôi quên mất việc ăn uống, giờ bụng lại báo hiệu, làm cho tôi cảm thấy đói vô cùng.
"Duy Phúc, hay chúng ta đi ăn gì đi, anh cũng đói bụng rồi".
Dương Đăng nhìn về phía tôi, mỉm cười mà ngỏ ý.
Tôi gật đầu lia lịa, dù sao đi nữa thì tôi cũng đang đói, với lại lúc nãy tiếng bụng kêu chắc chắc Dương Đăng cũng nghe thấy rồi, giờ còn ngại gì từ chối nữa.
Thực ra bình thường tôi cũng hay ra tiệm ăn ăn lắm, cả phòng đều như vậy, có lẽ là do cuộc sống quá nhộn nhịp, nên chẳng ai muốn bản thân phải suy nghĩ thêm việc hôm nay nấu món gì, cứ ra tiệm lựa chọn, chẳng phải nhanh hơn sao? Mặt khác bên ngoài tiệm nấu rất ngon, lại có chương trình giảm nửa giá cho sinh viên của trường đại học y Dạ Nguyệt, do đó ai mà tự làm khổ mình chứ?
Để đi tới chỗ ăn quen thuộc, tụi tôi buộc phải bước ra khỏi cánh cổng, bởi vì tiệm ăn nằm ở cách trường đại học một khoảng kha khá.
Trong lúc di chuyển tôi có nhìn sang Dương Đăng, vẻ mặt của anh ta vẫn rất bình thản, tuy nhiên tôi lại nhận thấy có một loại biểu cảm mà tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-lang-thu-7/4618651/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.