Trần Phi Võ đích thân đưa tôi về phòng ký túc xá, rồi mới đi tới hiện trường vụ án. Có vẻ như anh ta muốn đảm bảo rằng tôi sẽ ở trong phòng để nghỉ ngơi, có điều cũng đồng nghĩa với việc tôi không có cơ hội lẻn vào hiện trường nhằm điều tra tiếp. Hành động này của anh ta, khiến cho tôi cảm thấy anh ta vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi.
Từ bỏ qua dòng suy nghĩ này, tôi bước vội vào phòng.
Lúc này ở trong, chỉ có Lý Hoành Nghị, cậu ta trông thấy tôi liền vội lên tiếng hỏi "Duy Phúc, sao giờ này cậu mới về".
Câu hỏi của cậu ta làm tôi có chút ngạc nhiên, bịa ra một lý do "Mình lo đọc sạch quên mất thời gian, nhưng mà bộ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Lý Hoành Nghị gật đầu, trả lời "Thì đàn anh Dương Đăng ở bên ban văn nghệ có tới tìm cậu, hình như là về cuộc thi hát thì phải".
Câu nói vừa dứt, tôi ngay lập tức nhớ ra tôi đã hứa với đàn anh Dương Đăng sẽ dành thời gian để phụ giúp cho buổi luyện tập chiều nay, cũng bởi vì đầu óc cứ lu bu với việc điều tra vụ án mạng liên hoàn Tân Lang thứ 7 này, mà làm tôi quên mất.
"Hoành Nghị, vậy mình đi qua ban văn nghệ luôn nha".
Tôi nhìn Lý Hoành Nghị mà cất tiếng, cậu ta bỗng dưng kéo vội cánh tay tôi lại, cười nói "Cậu định ăn mặc như vầy đi sao?"
"Hả?"
Tôi kinh ngạc thốt lên một tiếng, rồi vội vội vàng vàng đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-lang-thu-7/4618650/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.