Ánh nắng sớm mai ở bên ngoài chiếu xuyên qua tấm rèm của cửa sổ, rọi vào mặt, đôi mắt tôi theo phản xạ nheo nheo vài cái, cảm giác có chút khó chịu, chầm chậm mở ra.
Tôi nhìn quanh một lượt, nhận ra bản thân mình đã ngủ gục từ lúc nào không hay biết.
Ở trên giường bệnh, Ninh Phục vẫn còn đang hôn mê.
Bất chợt những chuyện đã xảy ra với tôi tối ngày hôm qua ùa về trong đầu, tôi giựt mình, cảm giác nó rất chân thật, hoàn toàn không giống một cơn ác mộng.
"Diệp Chi, Diệp Chi, con làm sao vậy?"
Đang mải mê suy nghĩ, thì bỗng phía sau có một giọng nói quen thuộc truyền tới.
Tôi lập tức quay lại, liền trông thấy người đang nói chuyện kia, không ai khác chính là mẹ của Ninh Phục.
"Bác gái, con không sao hết".
Nghe tôi trả lời, bà Từ mỉm cười hiền hậu, lên tiếng "Thiệt sự là đã làm phiền con cả buổi tối để thay bác chăm sóc Ninh Phục rồi".
"Dạ, không có phiền gì đâu, dù sao đi nữa con cũng sắp là vợ của anh ấy, là con dâu của bác, sau này chúng ta chính là người một nhà. Với lại, con biết bác ở dưới quê, không thể nào tới trong đêm được".
Vừa nói tôi vừa tiến tới gần, đưa tay xách giúp mớ trái cây trên tay của bà ấy.
Bà Từ vuốt mái tóc dài của tôi, ân cần đáp "Con thật là hiểu chuyện, có người con dâu như con là phước của nhà bác".
"Bác đừng nói vậy, con và Ninh Phục có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-lang-giay-song-sinh-oan/2993801/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.