Tới cũng tới rồi, Lương Kim Nhược không có cố ý tỏ vẻ gì đó, tự tìm cho mình vị trí thoải mái, còn ngại nó không đủ rộng rãi.
Xét cho cùng, nói một cách khoa trương, cô chính là kiểu người có giường ngủ lớn hơn cả phòng ngủ của người khác.
Trong xe mơ hồ có một cỗ hương vị, ngửi rất dễ chịu, dần dần đem cô bao phủ ở trong đó.
Lương Kim Nhược nhỏ giọng nhắc nhở: "Đi hướng bên kia."
Tô đặc trợ từ phía sau đi tới nghe được muốn cười, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Cũng chỉ vị này ở trên xe mới có thể nói chuyện như vậy với Chu tổng đi.
Chu Sơ Hành không di chuyển, chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Trong mắt anh không có bất cứ cảm xúc nào, phong khinh vân đạm*, nhưng mà Lương Kim Nhược và anh nhìn nhau vài giây, quay đầu lại trước, giả vờ như bản thân vừa rồi không nói gì.
(*)Phong khinh vân đạm: hờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi
Mấy năm thời gian, người trước mặt đã thay đổi quá nhiều.
Trước kia có thể nói anh là người tiết chế lãnh đạm, nhưng hiện tại lại nội liễm thâm trầm, không biết trong bụng có ý xấu gì, vừa ra tay liền là bão táp thương nghiệp.
Lương Kim Nhược mở một một bên cửa sổ để thông khí, chiếc xe chậm ra đi ra khỏi bãi đậu xe.
Tình cờ, oan gia ngõ hẹp chạm mặt Vương tổng.
Vương Kiến Hoa đợi ở đây đã lâu, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-yen-nhi/2645960/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.