Anh không biết mình kiên trì như vậy là vì cái gì, anh nghĩ đến tra tấn cô như thế nào, nhưng, sau cùng lại tra tấn mình. Anh phát hiện, chính mình cho tới bây giờ đều chưa quên được cô, mặt của cô đều hiện ra trong đầu anh, để anh hận không thể xé nát người phụ nữ kia.
Anh hận vẫn chưa hết, đúng vậy, vẫn chưa hết, ném tờ báo trong tay ra, anh dựa người vào ghế sofa, ghế sô pha mềm mại để cơ bắp anh một mực căng cứng bắt đầu có chút buông lỏng.
Anh nhắm hai mắt lại, không biết là mơ tới cái gì, khóe môi hơi giương lên, mà anh đều không biết mình đã bao lâu không cười qua.
Một tiếng điện thoại vang lên, anh chậm rãi mở hai mắt ra, nụ cười khóe môi đã sớm biến mất, mở điện thoại di động ra, anh mới đặt ở bên tai.
"Luật, lễ phục của chúng ta đến, chúng ta đi thử đi." Bên kia truyền đến giọng vô cùng ngọt ngào của Lý Mạn Ni "Ngày mai đi, hôm nay anh còn có một số việc phải làm?"
"Vâng, vậy em chờ anh, còn có..."Giọng Lý Mạn Ni đẹp như là có thể vò ra nước."Luật, em yêu anh, thật sự rất yêu anh."
Mà Sở Luật để điện thoại di dộng xuống, khóe môi khẽ nhúc nhích: " Anh cũng yêu em: " Giống như chỉ là trả lời theo thông lệ, trả lời dễ dàng như thế, ai có thể đoán anh thật giả.
Một lần nữa nhắm cặp mắt của mình lại, anh an tĩnh dựa vào ghế sofa, kỳ thật công việc gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tan-hon-khong-tinh-yeu-the-toi-vo-truoc/3240745/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.